Hai anh em bàn chuyện suốt cả buổi sáng.
Sáng nay, Trần Tuấn Lãng tỉnh lại trong bệnh viện, cảnh sát canh chừng bên đó lập tức lấy lời khai.
Không ngờ tên đó cắn chặt không chịu nhận tội trộm tranh, còn đổ hết trách nhiệm lên Vũ Tuyết, nói chính cô là người đã trộm tranh đưa cho hắn.
Vốn dĩ Vũ Tuyết sắp được rửa sạch hiềm nghi, vậy mà giờ lại bị kéo xuống bùn.
Cố Bạch Dã tức giận đến mức đá lật cả ghế.
Kết quả bị Cố Thiếu Đình giáng cho một cú cốc đầu, sưng u thành một cục lớn.
Đánh xong, Cố Thiếu Đình cũng chẳng còn gì để hỏi nữa, đứng dậy nói:
“Xuống ăn sáng đi.”
Cố Bạch Dã: ”…”
Nghĩ mà xem, anh cũng là ông chủ của mấy nhà đấu giá lớn, người trong ngành đều kính trọng gọi một tiếng “đại lão”.
Vậy mà về đến nhà, anh chỉ là một thằng em trai bị sai bảo tới lui.
Thế gian này, còn nơi nào để phân bua lý lẽ không đây!
Cố Bạch Dã thở dài một hơi, lòng đầy oán thán nhưng chẳng biết tỏ bày cùng ai, đành theo Cố Thiếu Đình xuống lầu.
Vừa mới xuống đến tầng một, liền nghe bảo vệ báo cáo:
“Thiếu gia, tổng giám đốc Trần của Tập đoàn Cự Phú đến thăm.”
“Trần tổng?” Cố Bạch Dã ngạc nhiên, “Ông ta còn đến làm gì? Hôm qua bị Mặc Thiên chọc tức đến suýt phát bệnh tim rồi mà.”
Cố Thiếu Đình liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ mời vào.
Nhân lúc chờ đợi, anh hất chân đá nhẹ vào cẳng chân Cố Bạch Dã, giọng đầy cảnh cáo:
“Tai họa cậu rước về, tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/2729489/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.