Sở Sở vừa bị “Quỷ Mặc Thiên” dọa cho giật mình, tiếp đó lại rơi thẳng vào ổ phân dê.
Từ bé đến giờ, chưa bao giờ cô xui xẻo thế này. Sao cứ đụng tới Mặc Thiên là lại gặp xui?
Sở Sở mếu máo nhìn đống “phân” đầy tay mình, khóc hu hu:
“Đồ xấu xa Mặc Thiên! Cô dính đầy phân rồi còn kéo người khác xuống theo! Không trách được ai cũng nói cô là đồ trời sinh đã xấu tính. Cô có chút lương tâm nào không vậy?”
Mặc Thiên: “…”
Cô cũng đâu phát hiện đây là phân dê…
Cô còn đang thấy lạ, trên núi toàn đá, không có lấy một bãi cỏ, sao lại rơi vào cái hố mềm nhũn thế này.
Tất nhiên, Mặc Thiên cũng chẳng bận tâm đến lời cáo buộc của Sở Sở.
Phân dê có gì mà nguy hiểm đâu chứ.
Cô chỉ vào mấy viên phân đen nhánh dưới đất:
“Phân dê không hôi đâu. Nó ăn cỏ, cho sữa, thải ra mấy viên thuốc nhỏ đen nhánh, đừng có ghét bỏ như thế.”
Sở Sở tức muốn hộc máu:
“Ai thô lỗ như cô chứ! Cô sống còn không bằng mấy người ăn xin dưới gầm cầu, tôi sao giống cô được!”
“Giống chứ sao không.”
Mặc Thiên giơ tay ra chỉ:
“Cô nhìn đi, chẳng phải cũng đang chơi đùa với phân dê đấy thôi.”
Sở Sở: “…”
Đồ ngốc!
Cô ta tức đến mức n.g.ự.c phập phồng, không buồn nói thêm câu nào với cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này.
Sở Sở mặt mày nhăn nhó đứng dậy, định tự trèo lên.
Ban đầu định tự bám vào vách đá leo lên, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Hạc đang ngồi chồm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/2742497/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.