Những người còn lại cũng trình lên lễ vật sinh thần cho tiểu công chúa, chẳng qua không có ai hơn Thủy Linh Châu của Tằng Hiệp Liễu, cuối cùng, chỉ còn lại Hạ Như Phong chưa mang lễ vật ra.
"Ha ha, hôm nay mọi người đã đến, trẫm vô cùng cảm thấy vinh hạnh, như vậy phía dưới..." Lạc Diệu Thiên cười ha ha, ông vẫn không có lá gan muốn lấy lễ vật sinh thần của Thu Phong.
"Hoàng thượng." Ngay lúc này, truyền đến giọng nói dịu dàng, Cốc Tâm Nhi từ chỗ ngồi đứng lên, nói: "Dường như còn có người chưa tặng lễ vật, sẽ không phải tham gia tiệc tối ngay cả lễ vật cũng không mang chứ?"
Ánh mắt nàng ghen tị nhìn về phía Hạ Ngân Nguyệt, tuy bây giờ Cốc Mị Nhi đã biết thân phận của lão giả lôi thôi kia, không dám đối nghịch với Hạ Như Phong, nhưng mà để cho Hạ Ngân Nguyệt xấu mặt, thì không có chuyện gì.
Yến hội hoàng cung trước kia, Thu Phong và An Đức Lâm chưa bao giờ tham dự, bọn họ cũng không thích trường hợp như thế, lần này là vì bảo vệ Hạ Như Phong mới đến, vì vậy, Cốc Tâm Nhi vẫn chưa từng gặp Thu Phong, nên lúc trước mới vô tình đắc tội ông.
Lạc Diệu Thiên tức giận trừng mắt nhìn Cốc Tâm Nhi, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của nàng.
Nữ nhân không đầu óc này, không thấy được trẫm đã bỏ qua sao? Có lẽ bản thân Hạ Ngân Nguyệt không đáng để trẫm chú trọng, nhưng mà nàng cũng là người trong gia tộc của Hạ Như Phong, riêng điểm ấy, đã đủ để cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phuong-nghich-thien/2398343/quyen-1-chuong-102-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.