Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Vâng, chủ nhân."
Nghe vậy, mắt của Đại Bằng sáng lên, hỗn đản chết tiệt này dám nhìn trộm nữ thần chủ nhân của mình, quả thật là tìm chết! Nếu không phải chủ nhân không có phân phó, nó sớm đã bầm thây vạn đoạn hỗn đản này.
Mà Lâm Phi Phàm vốn đầy tự tin, sau khi Đại Bằng mở miệng, đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Những thủ hạ được hắn ra lệnh cũng run rẩy không dám tiến lên, để cho bọn họ đi chiến đấu với thú lục giai sao?
Việc đó và muốn chết thì có gì khác nhau?
Nhưng bọn họ không ra tay, Đại Bằng cũng không nguyện buông tha cho bọn họ.
Chỉ thấy Đại Bằng vỗ mạnh cánh, rất nhiều lông chim màu vàng từ trên thân thể rụng ra, như lưỡi dao sắc bén từ không trung xẹt qua, đâm thẳng vào cổ kẻ thù, chỉ khoảng nửa khắc, đoàn người ngã xuống mặt đất.
Chiến đấu nơi này khiến cho cường giả còn lại của Lâm gia đều từ trong phòng bay ra.
Người đầu lĩnh là nam tử trung niên bạch y, ánh mắt của ông ta sắc bén, ngũ quan có mấy phần tương tự với Lâm Phi Phàm, nhìn trong viện mọi người ngã xuống, khuôn mặt càng thêm âm trầm, lớn tiếng hỏi: "Không biết các hạ là ai? Vì sao phải gây khó dễ với Lâm gia ta?"
Mắt lạnh nhìn ông ta, Hạ Như Phong không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Trầm Nhiên và Đàm Tịch.
Đàm Tịch cắn răng nhìn nam tử trung niên, tiến đến bên tai Hạ Như Phong, nhỏ giọng nói: "Ông ta là phụ thân của Lâm Phi Phàm, gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phuong-nghich-thien/2398496/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.