Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sáng sớm, các phóng viên của các tòa soạn lớn và quần chúng vây xem đã tập trung ở ngoài cửa công ty, mà phía sau quần chúng, một chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa xe được mở ra, từ bên trong một đôi anh em phấn điêu ngọc trác bước ra, lúc này ánh mắt của hai người đầy tò mò đánh giá cảnh tượng xung quanh.
"Dạ Tử Nguyệt, em nói công ty Linh Huyễn này sẽ có liên quan với mẹ sao?" Trong đó bé trai mặc tây trang màu đen vuốt càm, mắt to lóe ra tia sáng sáng ngời, sau đó chu môi lên, nói: "Ba thật quá đáng, tự mình trộm đi, rồi ném chúng ta ở nơi đó."
Bé gái bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, vươn tay nhỏ bé như ngọc vỗ đầu của Dạ Minh Diệu: "Dạ Minh diệu, anh cũng không phải không biết ba suốt ngày giành mẫu than với chúng ta, nếu chúng ta muốn trả thù ông, đêm nay đi nghe lén là đủ rồi."
Nhất thời ánh mắt của Dạ Minh Diệu sáng ngời, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm, ánh mắt cong thành một ánh trăng lưỡi liềm, hiển nhiên tâm tình dần chuyển tốt.
Hừ, ai bảo ông ném anh em bọn họ đi, tự mình chạy đến chỗ của mẹ, vì trừng phạt ông, về sau bọn họ sẽ tranh đoạt mẫu thân với ông.
"Hạ Tử Nguyệt, em có cảm nhận được quen thuộc hơi thở gì hay không?" Ngửi mũi, Dạ Minh Diệu quay đầu, hơi nhíu mày, hỏi.
"Chính xác là hơi thở của Tiểu Bạch bọn họ." Khuôn mặt nhỏ của Dạ Tử Nguyệt lộ ra tươi cười đáng yêu: "Xem ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phuong-nghich-thien/2398773/quyen-3-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.