"Không phải chơi không nổi, là không đáng, loại người như chúng
ta thật vất vả mới khống chế được hai con quỷ, nếu sống bình
thường ít nhất sống vài năm không có vấn đề, bị thương rồi chết
ở chỗ này rất thiệt." Diệp Phong nói, Hơn nữa giữa chúng ta
không có ân oán gì quá lớn, không cân phải liêu mạng ngươi chết
ta sống."
'Ha ha
Dương Gian châm chọc tươi cười: "Người tìm tôi gây phiên toái là
anh, hiện tại người nhận thua cũng là anh, nói đến thì đến, nói đi
là đi, coi tôi là thứ gì 2 Chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi sao? Nói
nhảm ít thôi, trước tiên hãy tôi xem anh có phân lượng!"
Nói xong hai người lại động thủ.
Tô Viễn cũng không có hứng thú xem ngự quỷ giả tranh đấu, hơn
nữa hắn cũng không cảm thấy Diệp Phong kia sẽ thắng, nhưng có
quỷ y ở đây, Dương gian cũng không làm gì được hắn, cho nên
khả năng lớn nhất cũng vẫn là ngang tay mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn vê phía Vương Tiểu Cường đang ngã xuống
đất bên kia vẻ mặt hoảng sợ, vừa nhìn đã biết đó là đóa hoa
trong nhà kính chưa từng trải qua mưa gió, may mà anh ta vẫn là
ngự quỷ giả khống chế một con quỷ, hiện giờ biểu hiện này lại
quả thực làm người ta thất vọng.
Lúc đối mặt lệ quỷ, cho dù thật sự không có biện pháp tốt xấu gì
cũng phải có dũng khí liều chết một trận chứt
Lúc này nhìn Tô Viễn thu hồi ngón tay kia, Vương Tiểu Cường
cũng phản ứng lại tên tên lệ quỷ trước mắt này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1785654/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.