"Khụ khụ.'
Tô Viễn ho khan vài tiếng, ý bảo mình vẫn còn ở đó, sau đó nghe
Dương Gian bên kia nói: “Giang đại tỷ, chị náo loạn nữa tôi sẽ
ném chị ra ngoài.'
Đầu dây bên kia im lặng một lát, Tô Viễn nhân cơ hội nói: "Được
rồi, nếu anh đã có ý định khác thì thôi, tôi sẽ từ chối người mua
bên kia.'
"Thật ngại quá, để cho anh bận rộn vô ích, lần sau ta mời ngươi
xâu chuỗi."
"Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đi." Tô Viễn cười nói: "Kỳ thật lần
này tôi gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu vẫn là muốn mượn một
thứ của cậu."
"Thứ gì? Dương Gian ngẩn người, trên tay mình ngoại trừ giấy da
người hình như cũng không có gì đáng nhớ, cũng không có khả
năng tìm mình vay tiên chứ?
Muốn nói vay tiền, gân đây anh ta cũng phát tài, có nhiêu không,
mấy trăm triệu vẫn có thể cho Vay.
"Còn nhớ rõ lân đầu tiên chúng ta gặp mặt không, thủ phạm của
sự kiện linh dị kia.
Đương nhiên nhớ kỹ..
Dương Gian bình tính nói, đây là chuyện đời này anh ta không thể
quên, cả lớp và hắn cũng chỉ tám người sống sót.
Mà nay Tô Viễn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này làm cho anh ta
có một loại dự cảm không tốt.
Đúng như dự liệu, anh ta nghe thấy hắn nói một câu.
"Tôi muốn mượn một thứ của cậu, âm thanh nguyền rủa có thể
hấp dẫn quỷ gõ cửa đến."
Dương Gian trâm mặc không nói, quả thật anh ta giữ lại âm
thanh kia, hơn nữa thời gian trước còn dùng nó lừa một số người.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1785750/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.