Ai mà ngờ được một phân mềm chụp ảnh ban đầu chỉ nghĩ cho
vui lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu để họ chọn
lại có đánh chết họ cũng sẽ không chơi nữa.
Thật không may, trên thế giới không có nếu như.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Thiển vô thức hét lên nhưng nhanh
chóng bị Tô Viễn ngăn lại.
'Kêu gào cũng vô dụng, bọn họ đều chết rồi."
Tô Viễn nhìn cảnh trước mắt rất thờ ơ, sự kiện linh dị đã làm quá
nhiêu người chết, tình cảnh hiện tại không cách nào khơi dậy tâm
tình của hắn.
"Bây giờ em đã biết tại sao anh bảo em không chơi những trò
chơi linh dị đó chứ? Em nên mừng vì anh đến sớm, nếu không em
sẽ là một trong những người ở đây." Tô Viễn bình tĩnh nói.
Hắn liếc nhìn ký túc xá, bình tính nói: "Điện thoại nào có phần
mềm ma quái vậy?"
Tô Thiển vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp chỉ vị trí cho Tô Viễn. Tô
Viễn nhìn theo hướng cô nói thấy một chiếc điện thoại màu hồng
đặt trên bàn ký túc xá.
Đây là chiếc Apple mới nhất, có thể thấy chủ nhân rất yêu quý và
bảo vệ nó rất tốt. Tô Viễn không chút kiêng ky, trực tiếp đi tới
câm điện thoại, dùng dấu vân tay người chết mở khóa, ném điện
thoại cho Tô Thiển.
"Cầm lấy nó, dùng phần mềm đó chụp ảnh cho anh."
"Cái gì?" Tô Thiển sửng sốt một hồi, khi định thần lại, không khỏi
hét lớn: "Tô Viễn, anh điên rồi sao?
"Anh có kế hoạch của mình" Tô Viễn bình tĩnh nói: “Anh dám làm
như vậy đương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1785986/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.