Con đường tối tăm không có đèn đường, nhưng xuyên qua một
chút ánh sáng không rõ từ đâu chiếu tới, lại có thể khiến hắn
thấy rõ dáng vẻ lão già này.
Ông lão già nhưng tráng kiện, sắc mặt hồng nhuận, nếu là thay
quần áo đi giả làm đạo sĩ, chỉ sợ mọi người còn có thể lầm tưởng
lão là người tu đạo.
Ngoại trừ cái mũ kia nhìn qua không chút phù hợp với ông lão, có
vẻ đặc biệt dị thường.
Vừa gặp là phát tài?
Gặp cờ bạc tất thắng? Mấy thứ này lại là gì?
Nhìn lão già khủng bố kia, Tô Viễn nhíu mày, cũng không hành
động thiếu suy nghĩ.
So với chiếc xe buýt đột nhiên tắt máy kia, Tô Viễn càng kiêng ky
lão già xuất hiện quỷ dị này.
Ít nhất khi đối mặt với lão nhân này, Sở Nhân Mỹ đã đưa ra một
loại cảnh cáo, quả thực làm cho lòng người sinh ra bất an.
Có thể khiến nó có thể cảm giác được điều không lành và quỷ dị,
không đề cập đến cấp bậc khủng bố cao bao nhiêu, nhưng sức uy
hiếp của lão với ngự quỷ giả tuyệt đối là lớn nhất nơi này.
Hơn nữa chữ viết trên chiếc mũ màu trắng kia cho Tô Viễn cảm
giác càng thêm bất an, làm cho hắn không khỏi liên tưởng đến
truyền thuyết dân gian nào đó.
Trong thần thoại truyền thuyết, trong nhóm hai quỷ Vô Thường
phụ trách câu hồn đoạt phách có một con quỷ đội một cái mũ
giống vậy, mặt trên cũng viết mấy chữ vừa gặp là phát tài.
Mà lão già trước mắt này cũng là như thế, chẳng lẽ giữa hai
người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1786067/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.