Hắn chẳng qua là nhân cơ hội này tiến hành đánh dấu, tăng
cường thực lực của mình mà thôi!
Hắn có sai khi muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?
Muốn nâng cao thực lực có sai không?
Không có gì sai cải
Nhưng...
Không hiểu sao, nhìn thi thể trẻ vị thành niên chết trước mặt, Tô
Viễn chỉ cảm thấy có một áp lực khó nói thành lời bao phủ trong
lòng. Thật khó chịu.
Theo lý thuyết mà nói không nên như vậy!
Cho tới bây giờ hắn cũng sẽ không phải là một kẻ muốn làm
thánh mẫu, hơn nữa bởi vì khống chế lệ quỷ ghép hình, từ trước
tới giờ hắn cũng sẽ không có suy nghĩ tương tự trong đầu, hắn sẽ
cảm thấy bởi vì lỗi lâm của mình mà áy náy?
Cũng không phải là bởi vì mảnh ghép đều chuyển đến trên người
Sở Nhân Mỹ, nhân tính hắn bị ảnh hưởng lại quay trở về chứ?
Tô Viễn không biết nhưng hắn cảm thấy mình có lẽ thật sự nên
làm cái gì đó.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Câu nói này phù hợp với anh hùng chứ không phải với hắn.
Nhưng "cùng tắc độc thiên hạ kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên
hạ, câu nói này có lẽ cũng không Sai.
Cả quãng đường, Tô Viễn không nhìn thấy một người còn sống
sót.
Nhưng hắn biết, dưới sợ hãi, cư dân thành thị đã cảm nhận được,
bọn họ trốn ở trong nhà, cuốn mình ở đâu đó dự trữ lương thực
và nước, cố gắng vượt qua đêm tối này để sống qua thảm họa
này.
Đáng tiếc chính là cho dù dự trữ nhiều thức ăn và nước uống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1786174/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.