🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắn chẳng qua là nhân cơ hội này tiến hành đánh dấu, tăng
cường thực lực của mình mà thôi!
Hắn có sai khi muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?
Muốn nâng cao thực lực có sai không?
Không có gì sai cải
Nhưng...
Không hiểu sao, nhìn thi thể trẻ vị thành niên chết trước mặt, Tô
Viễn chỉ cảm thấy có một áp lực khó nói thành lời bao phủ trong
lòng. Thật khó chịu.
Theo lý thuyết mà nói không nên như vậy!
Cho tới bây giờ hắn cũng sẽ không phải là một kẻ muốn làm
thánh mẫu, hơn nữa bởi vì khống chế lệ quỷ ghép hình, từ trước
tới giờ hắn cũng sẽ không có suy nghĩ tương tự trong đầu, hắn sẽ
cảm thấy bởi vì lỗi lâm của mình mà áy náy?
Cũng không phải là bởi vì mảnh ghép đều chuyển đến trên người
Sở Nhân Mỹ, nhân tính hắn bị ảnh hưởng lại quay trở về chứ?
Tô Viễn không biết nhưng hắn cảm thấy mình có lẽ thật sự nên
làm cái gì đó.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Câu nói này phù hợp với anh hùng chứ không phải với hắn.
Nhưng "cùng tắc độc thiên hạ kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên
hạ, câu nói này có lẽ cũng không Sai.
Cả quãng đường, Tô Viễn không nhìn thấy một người còn sống
sót.
Nhưng hắn biết, dưới sợ hãi, cư dân thành thị đã cảm nhận được,
bọn họ trốn ở trong nhà, cuốn mình ở đâu đó dự trữ lương thực
và nước, cố gắng vượt qua đêm tối này để sống qua thảm họa
này.
Đáng tiếc chính là cho dù dự trữ nhiều thức ăn và nước uống, gốc
rễ không giải quyết cũng chỉ có một con đường chết, khác biệt
duy nhất chính là chết sớm hay muộn mà thôi.
Mặc dù vụ việc đã nổ ra, nhưng luôn có người còn sống.
Mất bò mới lo làm chuồng, đến giờ vẫn còn chưa muộn.
Người như mình vừa không muốn làm người tốt, lại không làm
người xấu, chỉ có thể đứng giữa làm người tâm thường. Nhưng ở
thế đạo này, ngay cả làm người tâm thường cũng là sai, không!
Ngay cả sống cũng sai, làm gì cũng sai..
Tô Viễn lẩm bẩm nói những lời khó hiểu, giống như là đang nói
cho mình nghe, lại giống như là đang nói cho những thi thể
không trọn vẹn kia nghe.
"Xin lỗi..."
Sau khi trâm mặc hồi lâu, Tô Viễn phục hồi tinh thần, hắn lại cất
bước.
Chỉ là lân này, trong tay hắn có thêm một cái gì đó.
Đó là một tờ giấy ố vàng, mặt trên viết đầy những chữ nhỏ chỉ
chít, hơi giống văn tự trên quỷ họa phù, vô cùng quỷ dị mà lại
khó có thể nhận ra.
Nhưng mà đây lại là một khế ước.
Khế đất của nhà quỷ.
Một khi đốt cháy nó sẽ có một căn nhà quỷ thực sự, từ một nơi
quỷ dị không thể miêu tả gần đến thực tế.
Tô Viễn chuẩn bị làm một hành động rất điên cuồng.
Vì vậy, hắn cần phải làm một số chuẩn bị, và nhà quỷ là một
trong những đường lui của hắn.
"Nhà quỷ không thể để ở chỗ này, bằng không chờ sự kiện ngạ
quỷ kết thúc, chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố gì khác."
Tô Viễn đứng ở một ngã tư đủ rộng rãi trên trục đường chính, âm
thâm nghĩ.
Hắn biết hiện giờ ngạ quỷ đang ở chỗ trường trung học số 7
thành phố Đại Xương, nhưng lại không có ý định qua tìm kiếm.
Hắn sẽ để con quỷ đó tự mình tới đây tìm hắn!
"Tốt nhất là bố trí nhà quỷ ở trong quỷ vực của mình, đến lúc đó
không dùng được còn có thể trực tiếp thu lại!"
Tô Viễn nghĩ vậy rồi mở ra quỷ vực của Sở Nhân Mỹ, quỷ vực
màu đen khuếch trương, ngang ngược bá đạo chen ra sương mù
màu xanh xám tro, phân ra một mảnh thuộc về quỷ vực màu đen.
Ngay lập tức, khế ước trong tay Tô Viễn bỗng nhiên bốc lên một
trận hỏa diễm hư ảo, ngọn lửa màu xanh biếc làm cho người ta
có cảm giác tương tự với quỷ hỏa do Quân Lý khống chế, nhưng
khi thiêu đốt lại không hề làm tổn thương quỷ thủ của Sở Nhân
Mỹ.
Phảng phất như không tôn tại.
Một tòa dinh thự hư ảo đột ngột xuất hiện ở trong quỷ vực của
Sở Nhân Mỹ, mới đầu chỉ là một bóng mơ hồ không rõ nhưng dần
dần ngưng tụ, rất nhanh đã xuất hiện hoàn chỉnh ở trong quỷ
vực.
Nhìn qua là dinh thự phong cách Nhật Bản, có tường vây, có đình
viện, là một tòa biệt thự nhỏ hai tâng nửa lầu, diện tích không
quá lớn, tựa hồ có chút tuổi tác.
Nhưng chỉnh thể làm cho người ta có cảm giác tiêu điều dị
thường, tuy rằng rất gọn gàng sạch sẽ nhưng vô hình trung lại lộ
ra cảm giác quỷ dị nào đó. Lan can sắt ở cửa chính dinh thự khóa
chặt, trong đình viện mọc đầy cỏ dại, cây cối trồng đã khô héo,
làm cho người ta có một loại cảm giác âm u khác thường.
Mà trên biển số nhà ở cửa lớn có họ của chủ nhân dinh thự, chỉ
thấy phía trên viết rõ ràng chữ viết Nhật Bản, dịch sang tiếng
Trung là...
Tá Bá tức là Saeki !
Một dinh thự mang phong cách Nhật Bản hoàn toàn khác với kiến
trúc xung quanh xuất hiện ở ngã tư.
Có thể nói so với các tòa nhà xung quanh, tổng thể có vẻ không
phù hợp.
Nhưng đây là một ngôi nhà quỶ. Nhìn số nhà viết chữ Saeki,
trong lòng Tô Viễn khẽ động.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.