🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dưới sự dẫn dắt của dân làng, Tô Viễn bước vào làng.
Lập tức, tiếng gà gáy chó sủa phá tan sự yên tĩnh của làng, dân
dần mọi người tấp nập qua lại.
Có thể thấy rõ rằng, dân làng dường như đã sống một cuộc sống
biệt lập với thế giới bên ngoài.
Ít nhất trên suốt quãng đường này, Tô Viễn không nhìn thấy bất
kỳ dấu vết nào của sự hiện đại.
Ngay cả trang phục của dân làng cũng không phải là kiểu hiện
đại, mà giống như thời kỳ Dân Quốc hơn. Điều này thật thú vị.
Một ngôi làng biệt lập từ thời Dân Quốc sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Viễn khẽ nhếch lên một nụ cười mơ
hồ.
Trên những cây lớn bên bờ ruộng, chim chóc hót ríu rít, đậu
thành hàng trên tán cây.
Chúng nhân lúc các nông dân không chú ý mà vỗ cánh bay xuống
ruộng cắn sâu và gặm lá rau.
Phù...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cong lúa trong ruộng, có thể thấy
rõ một số dân làng đang cúi mặt xuống đất để làm cỏ. Một vài
người phụ nữ làng thì lùa những con vịt béo ú đã ăn cỏ dại, ốc và
sâu bọ từ ruộng về nhà.
Những đứa trẻ mặc quần thủng đáy chạy lăng xăng trên mặt đất
lây lội, thỉnh thoảng chúng lại nấp trong bóng tối và chỉ trỏ vào
Tô Viễn, kẻ lạ mặt đến từ bên ngoài.
Trên mái nhà của các hộ gia đình, khói bếp bốc lên nghi ngút,
dân làng bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cảnh tượng trước mắt thật yên bình và hài hòa, không có chút gì
là khác thường.
Hoàn toàn phù hợp với khung cảnh của một ngôi làng bị cách ly
với thế giới bên ngoài.
Nếu không phải vì mình đã bước qua Quỷ Môn, có lẽ Tô Viễn
cũng sẽ bị đánh lừa bởi tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Nhưng không có sơ hở lại chính là sơ hở lớn nhất.
Mọi thứ ở đây quá đỗi bình yên, và quan trọng nhất là không có
bất kỳ tín hiệu nào.
Nếu chỉ là điện thoại di động bình thường không có tín hiệu thì
không nói, nhưng đến cả điện thoại vệ tinh của Tổng bộ cũng
không có tín hiệu thì thật lạ lùng.
Công nghệ đen của Tổng bộ không phải là thứ đơn giản.
Về mặt tín hiệu, gân như không bao giờ có vấn đề gì.
Ngay cả khi đến những nơi xa xôi, vẫn có thể nhận được thông
tin.
Công nghệ bên trong đó đã vượt xa công nghệ hiện tại của dân
gian, chỉ trừ một số nơi đặc biệt thì mới bị gián đoạn.
Ví dụ như khi xe buýt đi qua vùng đất quỷ dị, tín hiệu sẽ bị ảnh
hưởng.
Nhưng ở đây, hoàn toàn không có chút tín hiệu nào.
Điêu này đã đủ để giải thích nhiêu vấn đề.
Vừa đi, Tô Viễn vừa giả vờ như vô tình hỏi:
"Đại thúc, dân làng ở đây đã sống từ bao giờ vậy?"
Người đàn ông dẫn đường cho Tô Viễn về nhà mình cười hiền
lành, theo lời ông ta, ngôi làng này vì tổ tiên tránh chiến loạn mà
trốn vào rừng sâu, sống ở đây qua nhiều thế hệ.
Nếu muốn truy ngược thời gian cụ thể, có lẽ sẽ quay về thời
Minh, đầu thời Thanh.
Tất nhiên, đó chỉ là theo lời của người đàn ông này.
Thời gian cụ thể thật sự thì có lẽ chỉ có trưởng làng mới biết.
Nhưng kể từ khi ngôi làng được xây dựng, nó đã bị cắt đứt khỏi
thế giới bên ngoài, hâu như không có ai từ bên ngoài đến đây, và
người trong làng cũng tuân theo lời dạy của tổ tiên, không bao
giờ ra ngoài. Trong lúc tiến về phía trước, mặc dù không có dấu
hiệu rõ ràng nào từ dân làng, Tô Viễn vẫn phát hiện ra một vài
điểm bất thường.
Những ngôi nhà ở đây rất kỳ lạ.
Thông thường, người ta sẽ chọn xây nhà hướng Bắc quay về
Nam.
Bởi vì theo quy luật truyền thống, nhà hướng Bắc quay về Nam sẽ
ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè.
Nhưng ở đây, tất cả các ngôi nhà đều quay mặt vê hướng Tây,
điêu này khiến ngôi nhà không đón được nhiều ánh sáng, quanh
năm không thấy mặt trời, khiến bên trong nhà lạnh lẽo và ẩm
ướt. Tô Viễn quan sát những ngôi nhà cũ kỹ này vài lần, hỏi một
cách vô tình:
'Anh Lý, có điều này tôi không hiểu.
Tại sao nhà trong làng lại không xây theo hướng Bắc, Nam? Lẽ ra
ở nơi ẩm ướt và lạnh lẽo như trong núi, nhà hướng mặt trời, đón
ánh sáng đây đủ sẽ giúp đồ đạc và chăn đệm trong nhà không bị
mốc chứ?”
Người nông dân tốt bụng mời Tô Viễn ở lại nhà tên là Lý Viễn, cái
tên chỉ khác Tô Viễn một chữ.
Đây quả thực là một sự trùng hợp thú vị.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Viễn, Lý Viễn, người trông thật thà và
chân chất, gãi đầu và cười nói:
"Cái này thì tôi không biết, dù sao nhà trong làng đều như vậy, từ
thời cha tôi truyền lại, vẫn cứ như thế."
"Trước đây tôi cũng hỏi trưởng làng, trưởng làng bảo là để giữ
phong thủy cho làng, nếu tùy tiện thay đổi thì sẽ gặp tai họa, vì
thế không thể tự ý thay đổi hướng nhà được.
"Tô huynh đệ, bây giờ bên ngoài thế nào rồi? Chiến tranh đã kết
thúc chưa?”
"Chiến tranh đã kết thúc từ lâu rồi! Nói thật, trong làng có xảy ra
chuyện gì kỳ lạ không? Ví dụ như... có ma quỷ chẳng hạn?"
Tô Viễn thăm dò. Ma quỷ?
Lý Viễn rõ ràng ngây ra một lúc, sau đó nhìn Tô Viễn với ánh mắt
kỳ lạ.
Làm gì có chuyện đó? Câu chuyện vê ma quỷ tôi đã nghe từ khi
còn nhỏ, huynh đệ cũng thích nghe chuyện ma sao?”
"À... đúng, không... không phải, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Tô Viễn đáp lại một cách lơ đãng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về
những lời nói của Lý Viễn.
Phong thủy?
Tai họa?
Không thể thay đổi?
Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng, nhưng hiện tại vẫn chưa có ý
định ra tay, mà lặng lẽ đi theo sau Lý Viễn.
Càng đi sâu vào trong làng, ánh sáng càng ngày càng tối, và cái
lạnh càng lúc càng rõ rệt.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Lý Viễn, Tô Viễn đã đến trước
căn nhà của ông ta.
Không cần nói, nhà của Lý Viễn cũng là một ngôi nhà đá với cửa
chính quay vê hướng Tây.
Người dân nông thôn không cầu kỳ, nhưng khi vừa bước vào nhà,
ánh mắt Tô Viễn ngay lập tức bị thu hút bởi một chiếc quan tài
màu đen đặt trong sân.
Người bình thường ai lại để quan tài trong sân nhà? Nhưng khi Tô
Viễn đặt câu hỏi này, Lý Viễn lại tỏ ra không quan tâm.
", chuyện đó không có gì đâu, là để chuẩn bị cho người già trong
nhà thôi.
Nhà nào cũng có một cỗ quan tài như thế để phòng khi cần đến."
Thẳng thắn vậy sao?
Tô Viễn nhíu mày.
Mặc dù ở những vùng quê trước đây, việc người già chuẩn bị
quan tài cho mình là điều bình thường, nhưng điều đó không có
nghĩa là họ sẽ để quan tài trong đại sảnh và quay trực diện vào
cửa chính. Đây là quy tắc từ đâu ra?
Hơn nữa, màu sắc của chiếc quan tài cũng rất kỳ lạ, không phù
hợp với truyên thống của người già ở nông thôn.
Nếu là quan tài chuẩn bị cho người già, theo phong tục dân gian,
nó phải là màu đỏ mới đúng.
Chứ không phải là một chiếc quan tài màu đen.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.