Dưới sự dẫn dắt của dân làng, Tô Viễn bước vào làng.
Lập tức, tiếng gà gáy chó sủa phá tan sự yên tĩnh của làng, dân
dần mọi người tấp nập qua lại.
Có thể thấy rõ rằng, dân làng dường như đã sống một cuộc sống
biệt lập với thế giới bên ngoài.
Ít nhất trên suốt quãng đường này, Tô Viễn không nhìn thấy bất
kỳ dấu vết nào của sự hiện đại.
Ngay cả trang phục của dân làng cũng không phải là kiểu hiện
đại, mà giống như thời kỳ Dân Quốc hơn. Điều này thật thú vị.
Một ngôi làng biệt lập từ thời Dân Quốc sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Viễn khẽ nhếch lên một nụ cười mơ
hồ.
Trên những cây lớn bên bờ ruộng, chim chóc hót ríu rít, đậu
thành hàng trên tán cây.
Chúng nhân lúc các nông dân không chú ý mà vỗ cánh bay xuống
ruộng cắn sâu và gặm lá rau.
Phù...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cong lúa trong ruộng, có thể thấy
rõ một số dân làng đang cúi mặt xuống đất để làm cỏ. Một vài
người phụ nữ làng thì lùa những con vịt béo ú đã ăn cỏ dại, ốc và
sâu bọ từ ruộng về nhà.
Những đứa trẻ mặc quần thủng đáy chạy lăng xăng trên mặt đất
lây lội, thỉnh thoảng chúng lại nấp trong bóng tối và chỉ trỏ vào
Tô Viễn, kẻ lạ mặt đến từ bên ngoài.
Trên mái nhà của các hộ gia đình, khói bếp bốc lên nghi ngút,
dân làng bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cảnh tượng trước mắt thật yên bình và hài hòa, không có chút gì
là khác thường.
Hoàn toàn phù hợp với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1843572/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.