🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phản ứng của Hà Ngân Nhi nằm ngoài dự liệu của ba vị quốc
vương khởi xướng tập kích.
Mà trong tâm nhìn của bọn hắn, lại không cách nào phát giác Tô
Viễn đã lặng yên tới gần, chỉ là ở sâu trong cảm giác mơ hồ có dự
cảm nguy hiểm.
Duy nhất phát giác được dị thường là một trong số các quốc
vương.
Giờ phút này dường như cảm giác được điều gì đó, gương mặt hư
thối của thuyền trưởng kia hơi chuyển động, ánh mắt tro tàn nhìn
vê phía trước. Mà lúc này Chu Đăng lại thấy Hà Ngân Nhi đã gặp
phải tập kích, vội vàng vận dụng linh dị của bản thân, trực tiếp
đánh cắp một phần linh dị tập kích trên người Hà Ngân Nhi.
Trong khoảnh khắc, tựa như bị thương nặng, sắc mặt chuyển
sang đen sạm, thân thể bị linh dị đáng sợ ăn mòn, cả người
không ngừng nát rữa, tiêu tán.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ba vị quốc vương
trước mặt.
"Muốn chơi đánh lén? Thật hung ác a, ta chỉ là tiếp nhận một bộ
phận linh dị tập kích thôi mà ta đã thành ra thế này, suýt chết
mất." Vừa nói, da Chu Đăng không ngừng bong ra từng mảng,
từng sợi dây đỏ xuất hiện trên người, những sợi dây đỏ này chảy
ra máu, như máy cắt kim loại chém trên người hắn thành từng
khối hình chữ nhật, đồng thời một mùi hôi thối rữa nát bắt đầu
lan ra.
Chu Đăng trong thoáng chốc đã thay đổi, trở nên xa lạ mà khủng
bố, không giống người, cũng giống một con rối mặc một mảnh
một mảnh da người may lại.
Đây là thứ hắn thu được sau khi giải quyết sự kiện linh dị bảo
tàng khủng bố, là thứ Chu Đăng trộm được từ một lão thi thể
chưa phân hủy, khi chưa khôi phục thì thứ này giống như Kim Lũ
Ngọc Y, nhưng sau khi ác quỷ hồi sinh hắn mới hiểu, đây căn bản
là một cái áo da người đáng sợ, bề ngoài chỉ là ngụy trang mà
thôi.
Mà giờ khắc này, tiếng gâm rú cùng rên rỉ truyền ra từ trong bộ
quần áo da người, máu tươi không ngừng thấm ra từ khe hở của
những mảnh da người.
Chu Đăng đang tan rã, đang chậm rãi biến thành một vũng máu.
Hắn không phải quỷ, không có cách nào ngăn cản tác dụng phụ
của việc mặc áo da người, cho nên hắn bị ăn mòn, nếu hắn tiếp
tục mặc áo da người, hắn sẽ chết rất thảm. Nhưng Chu Đăng lại
không thể cởi áo da người này ra.
Bởi vì áo da người này có thể giúp hắn ngăn cản linh dị tập kích
của quốc vương.
Mà người của tổ chức Quốc Vương thấy cảnh này, còn tưởng rằng
Chu Đăng giúp Hà Ngân Nhi chống đỡ linh dị tập kích, tuy đích
thực đã chống đỡ được một phân, phân lớn là do Tô Viễn cũng
đã sớm phóng thích chú oán, dùng linh dị nguyền rủa để chống
cự.
Nhưng đám quốc vương lại không biết, chỉ thấy Chu Đăng.
Lập tức ý thức được, sự việc phát triển có chút không đúng.
Cơ hội đánh lén chỉ có một lần, nếu không thể xử lý Hà Ngân Nhi
trong thời gian ngắn nhất, hành động của bọn hắn coi như thất
bại, dù sao đối phương cũng không phải kẻ ngu ngốc, sẽ trơ mắt
nhìn bọn hắn lấy nhiều hiếp ít.
Lập tức, quốc vương mang danh hiệu thằng hề đột nhiên biến
mất.
Ngay sau đó Hà Ngân Nhi cùng Chu Đăng lập tức cảm thấy một
trận choáng váng.
Trong lúc ý thức mơ hồ, trước mắt bọn họ như nhìn thấy thằng
hê vừa chạy vừa cười quái dị hướng mình tới, nhưng trong hiện
thực lại không thấy bóng dáng thằng hề, khiến bọn hắn căn bản
không có cách nào chống cự, chỉ trong nháy mắt, Chu Đăng liền
cảm thấy mình như bị thằng hề này vật ngã xuống đất rồi không
ngừng dùng lợi khí tấn công.
Rõ ràng thằng hề này dáng người thấp bé, không cao lớn, có thể
tùy tiện phản kháng, nhưng ý thức của hắn lại mê man, không có
nửa điểm ý nghĩ chống cự.
Cơn đau kịch liệt truyên đến từ đầu Hà Ngân Nhi cùng Chu Đăng,
bọn họ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Đột nhiên, một tiếng còi cảnh sát không hiểu vang lên.
Ngay sau đó, hai người cảm thấy tinh thân hoảng hốt, rồi xuất
hiện tại một thị trấn nhỏ quỷ di. Trên trời đầy tro tàn rơi xuống
giống như trong Quỷ Vực của Quỷ Họa, nhưng toàn bộ thị trấn lại
không có một ai, đông thời tràn ngập phong cách nước ngoài
nông đậm.
Ngay lúc hai người kinh ngạc, Tô Viễn mặc trang phục hề, mặt
bôi đầy thuốc màu xuất hiện.
"Không cần lo lắng, là ta, có ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì,
ta sẽ thả các ngươi ra ngoài, Hà Ngân Nhi ngươi chuẩn bị một
chút, trực tiếp chiêu hồn."
Nói xong, cũng không đợi hai người trả lời.
Hà Ngân Nhi cùng Chu Đăng chỉ cảm thấy hoa mắt, liền trở lại
hiện thực. Mà lúc này, quốc vương mang danh hiệu thằng hê đã
cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, trong mắt không có chút thần
thái nào.
Nhưng trên thực tế ý thức của hắn đã bị cuốn vào Silent Hill của
Tô Viễn, linh dị giữa hai bên đang va chạm, chỉ xảy ra trong thế
giới ý thức.
Đợi ý thức của hai người trở lại thế giới hiện thực, thương thế do
linh dị tập kích của quốc vương tạo thành đã hoàn toàn được rời
đi chỗ khác.
Lúc này, một quốc vương khác cũng phát giác ra điều không ổn,
vội vàng bước nhanh về phía hai người, trong khi di chuyển, thân
ảnh biến mất, xung quanh hai người cũng nhanh chóng biến
thành đen trắng.
Chỉ có quốc vương mang danh hiệu thuyên trưởng vẫn không
nhúc nhích, chết lặng đứng im, chỉ không ngừng liếc nhìn xung
quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó, hành vi rất quỷ dị, khiến
người ta khó hiểu.
Lúc này, Hà Ngân Nhi cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng lấy ra
một vật từ trên người.
"Chiêu hồn."
Trong nháy mắt, một bóng người hư ảo quỷ dị nhanh chóng hiện
ra xung quanh, đó là một lão nhân âm u đầy tử khí, trông gân
đất xa trời, như đã bị chôn vùi trong bùn đất rất nhiều năm, đôi
mắt không có đồng tử, chỉ có một màu đen kịt, trông vô cùng
khủng bố.
Lão nhân xuất hiện, đôi mắt đen nhánh hơi chuyển động, dò xét
xung quanh.
Một lát sau liên mở miệng:
"Người chiêu hồn của Thái Bình cổ trấn à? Thì ra là vậy, ta cái lão
già chết rồi này lại bị kéo ra làm tay sai, bất quá có một hậu sinh
như vậy, cân gì phải gọi ta."
Vừa nói, lão nhân phát ra một tiếng thở dài sâu kín.
Hiển nhiên, trước mặt lão nhân, Tô Viễn không thể nào che giấu.
Bởi vì lão nhân kia quá khủng bố, là một trong bảy người thời dân
quốc, chỉ là Tô Viễn lúc này đang tiến hành giao phong linh dị
phương diện ý thức, nếu không sẽ rất vui vẻ chào hỏi lão nhân.
Thấy cảnh này, thuyên trưởng không nói một lời, nhanh chóng
quay người rời đi, thậm chí trực tiếp bỏ qua việc xử lý Hà Ngân
Nhi.
Tình huống này xuất hiện khiến sắc mặt chiếu phim viên đột biến.
Đi rồi?
Đùa gì vậy, cứ thế bỏ mặc hắn và thằng hề?
Còn có thằng hề rốt cuộc là chuyện gì?
Sao vẫn đứng im không nhúc nhích? Tên khốn kiếp đó chẳng lẽ
đang ngủ sao?
Nhưng dù thế nào, cũng phải ngăn thuyên trưởng rời đi, lão nhân
thân hình hư ảo này, cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm,
nếu chỉ có một mình hắn, sẽ không thể chống cự.
Lúc này, chiếu phim viên hét lớn:
Này, ngươi đang làm gì vậy? Muốn chạy trốn sao? Mau quay lạ

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.