🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đám đội trưởng đang giao tranh kịch liệt với lệ quỷ tràn ra.
Lệ quỷ rơi xuống từ u linh thuyền, tìm cách xâm nhập thành phố
Đại Hải gây ra những sự kiện linh dị đáng sợ.
Các đội trưởng tổng bộ không thể làm ngơ, nên Tô Viễn đã sử
dụng linh dị của Quỷ Hồ, trực tiếp phong tỏa toàn bộ khu vực.
Đây coi như là tuyến phòng thủ đầu tiên.
Còn các đội trưởng và những người ngự quỷ hàng đầu của tổng
bộ chính là tuyến phòng thủ thứ hai. Hai tuyến phòng thủ này đại
diện cho toàn bộ lực lượng nhân sự của tổng bộ.
Nếu lệ quỷ có thể vượt qua Quỷ Hồ, lại phá vỡ tuyến phòng thủ
của các đội trưởng, thì chúng sẽ không còn bị ràng buộc, có thể
tự do hoành hành trong thành phố Đại Hải.
Xét cho cùng, ngay cả đội trưởng cũng không đối phó được, thì
thành phố Đại Hải cũng chẳng còn ai có thể xử lý.
Thời gian dần trôi.
Số lượng lệ quỷ thoát ra khỏi Quỷ Hồ ngày càng tăng.
Ngay cả đám đội trưởng cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Suy cho
cùng, họ phải đối mặt với những con quỷ có cấp độ kinh khủng
rất cao, không phải loại tâm thường có thể dễ dàng giam giữ.
Nếu bất cẩn, thậm chí có thể bị giết chết.
Sau khi liên tiếp xử lý bốn, năm con lệ quỷ không bị Quỷ Hồ bao
phủ, Tô Viễn lại một lân nữa bị quỷ nhắm vào.
Đó là một bộ thi thể kỳ quái, hình thể cao gầy, nhìn qua cao
khoảng hơn hai mét, lại ăn mặc rất quái dị.
Nó mặc bộ đồ hóa trang sặc sỡ, giống như một diễn viên hát hí
khúc trên sân khấu, trên khuôn mặt lạnh như băng lại được bôi
đầy một lớp thuốc màu đen, khiến người ta không thể phân biệt
được ngũ quan, chỉ thấy một khuôn mặt đen đáng sợ.
Chỉ một người như vậy, đứng trên mặt hồ bất động, không hề có
dấu hiệu chìm xuống.
Tô Viễn nheo mắt, nhớ tới lần gặp gỡ trước đó tại khách sạn
Caesair.
Tại nơi linh dị không rõ kia, hắn từng gặp một đám lệ quỷ rất
giống với con quỷ trước mặt.
Nhưng đó là cả một đám, còn hiện tại chỉ có một.
Nhưng chúng đều có điểm chung, trông giống như diễn viên hát
hí khúc. Có lẽ chúng đều đến từ cùng một nơi, từ cái sân khấu
kịch trong huyện thành kinh khủng kia.
Chỉ là không hiểu sao con quỷ trước mắt lại xuất hiện trên u linh
thuyên.
Chưa kịp Tô Viễn ra tay, con lệ quỷ trước mặt đã phát động tấn
công.
Trong nháy mắt.
Một tiếng kêu quái dị kéo dài vang lên, giống như một diễn viên
hát hí khúc đang cất giọng, nhưng âm thanh này rất kỳ quái, vì
theo âm thanh này, toàn bộ cảnh vật trên mặt hồ đều méo mó,
bao gôm cả xung quanh Tô Viễn cũng vậy. Thế giới trước mắt
dường như mờ ảo.
Nhưng khi cảm giác kỳ lạ này biến mất, Quỷ Hồ và thành phố Đại
Hải cũng biến mất, thay vào đó là một sân khấu kịch màu đỏ
ngay trước mắt.
Sân khấu kịch âm u, cũ kỹ, trông rất quỷ di.
Còn con quỷ mặc đồ hóa trang lúc này đang đứng giữa sân khấu,
thân hình cao gầy như một cành cây khô lay động, khuôn mặt
được bôi đây thuốc màu đen cũng theo thân thể lắc lư.
Giống như xương sống bị gãy, tần suất lắc lư này rất bất thường.
Lúc này Tô Viễn như một khán giả đứng dưới sân khấu quan sát
tất cả, cơ thể không thể cử động, chỉ có thể xoay đầu, còn thân
thể từ đầu trở xuống như bị đỉnh quan tài đóng chặt, hoàn toàn
mất cảm giác.
Tô Viễn giật mí mắt, vô thức cúi đầu nhìn xuống.
Nhưng dưới chân lại không có cảm giác chân thực, vì mặt đất
đang gợn sóng, như đang giãm trên mặt nước.
Điều này chứng tỏ, tất cả trước mắt đều không phải thật, đều là
ảo giác.
Nhưng trong ảo giác cũng không có nghĩa là không nguy hiểm.
Quy luật giết người của con quỷ này rất có thể là một khi bị giết
trong ảo giác, bản thân ở thế giới thực cũng sẽ chết theo.
Nghĩ vậy, Tô Viễn không chút do dự, lại một lần nữa khởi động
lại.
Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Ngay cả khi đã khởi động lại, hắn vẫn không thể thoát khỏi ảo
cảnh đáng sợ này.
Con lệ quỷ mặc đồ hóa trang vẫn đang phát ra giọng hát kỳ quái,
chiếc mặt nạ đen thậm chí còn xuất hiện thay đổi, không còn lạnh
lẽo cứng đờ nữa, mà lại có chút biểu cảm.
Biểu cảm đó như đang rất tức giận, ngay cả lông mày cũng dựng
lên, nhưng vẻ mặt tức giận lại không có chút uy nghiêm nào, trái
lại lộ ra vẻ âm trầm, khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình.
Cùng lúc với việc Tô Viễn khởi động lại, chiếc mặt nạ đen càng
thêm hung dữ, da thịt trên mặt nhăn nhúm méo mó, trở nên
đáng sợ hơn, thậm chí cả sân khấu kịch cũng rung chuyển.
Lúc này, con lệ quỷ vừa phát ra giọng hát kỳ quái, vừa đi vê phía
Tô Viễn.
Mỗi khi nó tiến lại gân một chút, sắc mặt Tô Viễn lại nhạt đi một
chút, như bị mực nước nhuộm dần, dường như sắp sửa biến
thành một chiếc mặt nạ đen, ngay cả quân áo trên người cũng
đang thay đổi, như dần dần biến thành một bộ đồ hóa trang.
Con quỷ này dường như muốn đồng hóa Tô Viễn, một khi thành
công, Tô Viễn có lẽ sẽ trở thành con quỷ tiếp theo hát hí khúc
trên sân khấu.
Nhưng ngay sau đó, một cây trường thương màu đỏ bay đến từ
xa, xuyên thẳng qua người con lệ quỷ.
Là Dương Gian, dường như nhận ra Tô Viễn có điều bất thường,
nên đã trực tiếp ra tay.
Vì bị Tô Viễn kiềm chế, đỉnh quan tài tấn công rất thuận lợi, trực
tiếp đóng định con quỷ, triệt để loại bỏ mối đe dọa, đồng thời thi
thể đang từ từ chìm xuống Quỷ Hồ. 'Không sao chứ?”
Dương Gian đạp nước bước tới, Quỷ Hỏa lượn lờ quanh người,
trông rất bá khí, dường như vừa giải quyết xong một con lệ quỷ
không thể bị Quỷ Hồ nhấn chìm.
Tô Viễn chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm qì.
Trên thực tế, dù Dương Gian không ra tay, hắn cũng không sao.
Nhưng để cẩn thận, Dương Gian vẫn chia con lệ quỷ thành sáu
khối, cố gắng phá vỡ càng nhiêu mảnh ghép linh dị càng tốt, sau
đó mới rút đinh quan tài ra.
Cũng đúng lúc này, một người giấy của Liễu Tam đột nhiên xuất
hiện. "Dương Gian, Tô Viễn, hai người cẩn thận, mấy người giấy
ta thả ra ở thành phố Đại Hải đột nhiên mất tích một cách bí ẩn,
không hề có tin tức truyên vê.
Chúng không phải bị linh dị giết chết, mà là bị người tiêu diệt, vì
người giấy của ta phân tán khắp nơi, dù có chết cũng không thể
cùng lúc chết hết, chỉ có người ngự quỷ mạnh mẽ ra tay mới có
thể tiêu diệt toàn bộ người giấy của ta cùng một lúc."
Nghe vậy, Dương Gian lập tức nhìn vê phía Tô Viễn:
"Tổ chức Quốc Vương rất có thể chỉ nhắm vào một vài đội
trưởng, không thể đồng thời tấn công tất cả mọi người, chỉ có
trước tiên giảm quân số của chúng ta, tiếp theo bọn chúng mới
có thể dùng ưu thế tuyệt đối để từ từ kết thúc.
Vậy nên việc những đội trưởng đầu tiên bị tấn công không thể
sống sót là rất mấu chốt."
"Hai chúng ta, một người ở lại đây là được, ngươi đi xem chừng
những người khác ởi, ta hơi lo lắng cho Vương Sát Linh, Hà Ngân
Nhi và Liễu Tam, nhất là Hà Ngân Nhị, rất dễ bị người ta nhắm
vào.'

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.