🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Mắt Tĩnh Bảo tối sầm lại.

Bỗng dưng nhớ đến lời của người kia, nàng bèn bật dậy từ trong kiệu, đỡ Lục thị đang run rẩy không thôi phía trước xuống.

Nàng lập tức quả quyết nói: “Tội không liên lụy đến con gái đã xuất giá, mẹ, chúng ta mau rời phủ!”

Chân Lục thị mềm nhũn, thử mấy lần vẫn không nhấc chân nổi.

Tĩnh Bảo thấy đến cả Lý ma ma cũng sợ đến ngây người, bèn quát lớn: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đỡ phu nhân đi!”

Một tiếng quát ấy khiến mọi người bừng tỉnh, kẻ đỡ người kéo, liều mạng chạy ra ngoài.

Vừa chạy tới cửa, đã bị binh vệ chặn lại, lưỡi đao sáng loáng chắn ngang, Lục thị hét lên một tiếng “A”, rồi ngất lịm.

Tĩnh Bảo vội móc mấy lượng bạc từ trong ngực ra, tươi cười nói: “Quan gia, chúng ta là thân thích từ Lâm An tới dự tiệc cưới ở Hầu phủ, còn chưa kịp vào đến nhị môn, ngài xem… có thể nể mặt cho qua không?”

Tên dẫn đầu thấy trên mặt bọn họ đều lấm lem phong trần, áo quần cũng không giống người trong kinh thành, bèn ho khan hai tiếng ra hiệu.

Tĩnh Bảo hiểu ý, lại đưa thêm mấy lượng bạc: “Quan gia, cầm lấy mời các huynh đệ uống chén rượu!”

Hê!

Quả là biết điều!

Tên lính kia nhận lấy bạc, nhanh nhẹn thả người đi.

Ra đến ngoài phủ, gương mặt Tĩnh Bảo trầm xuống, đuôi mắt trở nên lạnh lẽo, mang theo khí thế không giận mà uy.

Đám gia nhân đang rối loạn cũng lập tức im phăng phắc, vô thức nhìn về phía vị Thất gia của mình.

“Đỡ mẹ lên xe ngựa, rời khỏi đây trước đã!” Tĩnh Bảo nói.

“Dạ!”

Xe ngựa lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đầu hẻm.

Lục thị tỉnh lại, vừa nhớ đến việc nhà mẹ đẻ bị tịch thu, bèn khóc không thành tiếng: “Quay lại đi, ta muốn quay lại!”

“Quay lại làm gì, để ngồi tù cùng cả nhà ngoại sao?”

Lục thị mấp máy môi, mãi vẫn không nói nổi câu nào ra hồn.

Tĩnh Bảo dịu giọng: “Mẹ hãy về Tĩnh phủ trước, con sẽ đến chỗ đại tỷ dò la tình hình.”

Đại tỷ của Tĩnh Bảo gả vào kinh thành từ tám năm trước, cuộc hôn nhân này vốn là do Hầu phủ làm mai, tỷ ấy có quan hệ thân thiết với Hầu phủ, ít nhiều cũng sẽ biết chút tin tức.

Lý ma ma bên cạnh cuống lên đến độ giậm chân: “Thất gia, người chẳng biết đông tây nam bắc của kinh thành này, đại tiểu thư thì…”

“Không biết thì chẳng lẽ không biết hỏi người ta sao?”

Ánh mắt Tĩnh Bảo sắc lạnh: “A Man và Phương thúc ở lại theo ta, mọi người mau rời đi!”

Phương thúc là phu xe, không chỉ tay lái vững vàng, mà người cũng rất đáng tin, Lý ma ma chẳng dám nói thêm nửa lời, vội vàng dìu người theo xe ngựa rời đi.



Tốn vài lượng bạc dò hỏi địa chỉ, ba chủ tớ vội vã đến nhà đại tiểu thư.

Vừa hay đi được nửa đường, Phương thúc mắt tinh, nhìn thấy xe ngựa nhà họ Ngô từ xa chạy đến.

Anh rể Ngô Thành Cương vận trên người bộ áo gấm, thảnh thơi cưỡi ngựa cao, miệng còn ngân nga tiểu khúc.

Tĩnh Bảo nhìn dáng vẻ này của tỷ phu, trong lòng trầm hẳn xuống.

Xong rồi!

E là đến hắn cũng chẳng hay biết gì.

Quả nhiên không sai.

Ngô Thành Cương đầu tiên bị em vợ đột ngột xuất hiện làm cho giật mình, sau đó lại bị chuyện Hầu phủ bị tịch biên dọa đến trợn mắt há mồm.

Hai phen sợ hãi, hắn đờ đẫn như khúc gỗ.

Không thể nào!

Chuyện lớn như tịch gia diệt tộc, sao lại chẳng nghe phong thanh gì chứ?

Tĩnh Bảo vội nói: “Tỷ phu, phiền huynh mau đi dò la giúp, xem rốt cuộc Hầu phủ phạm tội gì, có tin tức gì xin lập tức gửi về Tĩnh phủ.”

Ngô Thành Cương hoàn hồn lại: “Vậy còn đệ thì sao?”

Tĩnh Bảo cười nói: “Đệ chỉ nói đôi lời với đại tỷ thôi, bốn năm rồi chưa gặp, đệ nhớ tỷ ấy lắm!”

Ngô Thành Cương lập tức quay đầu ngựa rời đi.

Ngựa chạy được hơn mười trượng, hắn bỗng sực tỉnh: Trời sắp sập đến nơi, mà em vợ này còn cười nổi sao?



Tĩnh Nhược Tố nằm mơ cũng không ngờ, sẽ gặp lại đệ đệ mà nàng hằng mong nhớ trong tình huống như vậy, không khỏi vừa khóc vừa đau lòng.

Nàng gả xa vào nhà họ Ngô, điều mà nàng dựa vào chính là Phủ Tuyên Bình Hầu.

Nay Phủ Tuyên Bình Hầu bị tịch biên, không chỉ chỗ dựa của nàng tan biến, mà nhà họ Tĩnh cũng bị liên lụy, thế này thì phải làm sao mới ổn?

“Đại tỷ, bây giờ không phải lúc khóc. Nếu nhà ngoại thật sự bị niêm phong, nơi đầu tiên họ đưa tới sẽ là đại lao.”

Lông mày Tĩnh Bảo giãn ra rồi lại nhíu lại: “Cha chồng của tỷ là Hữu Tự Thừa ở Đại Lý Tự, có mối quan hệ và đường dây ở mảng này, tỷ mau xin ông ấy ra mặt lo liệu giúp một chút, đừng để họ phải chịu khổ bên trong.”

“Được, tỷ đi ngay!”

“Khoan đã, đệ còn lời muốn nói!”

Tĩnh Bảo giữ nàng lại: “Số bạc để chạy chọt, phải do tỷ chủ động đưa cho cha chồng, nếu ông ấy nhận lấy, nghĩa là vẫn còn hy vọng xoay chuyển, còn nếu ông ấy không nhận…”

Sắc mặt Tĩnh Nhược Tố lập tức thay đổi. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.