Không có gì để nói cả!
Chỉ là ta đã quá đánh giá cao bản thân mình thôi!
Tĩnh Bảo cố lấy lại tinh thần, cúi chào cảm tạ Quách Bồi Càn.
A Nghiễn bước nhanh lên phía trước: “Thất gia, chúng ta đi thôi!”
Tĩnh Thất gia vẫn còn muốn quay đầu xem Tiền Tam Nhất bị phân vào giảng đường nào. Năm lượng bạc kia, đừng có mà để hắn gạt đi mất.
“Ta được xếp vào giảng đường cao hơn ngươi một cấp.” Tiền Tam Nhất cười đắc ý: “Tên nào bắt nạt ngươi, nhớ đến tìm ta nhé!”
Tĩnh Bảo: “ngươi đánh lại người ta sao?”
Tiền Tam Nhất: “Đánh không lại, nhưng ta có thể cùng ngươi chửi hắn đến chết.”
Thôi xong rồi!
Năm lượng bạc cứ thế trôi theo dòng nước.
Tĩnh Bảo lập tức hít sâu một hơi, giọng vang rõ ràng, rành mạch hô lên: “Tiền Huynh, ta cảm ơn huynh nha!”
Tiền Tam Nhất cũng rành rọt đáp lại: “Cảm ơn gì, là chuyện đồng môn nên làm thôi!”
Tĩnh Bảo: “…"
Tiền Tam Nhất lại nói: “À đúng rồi, ta còn nhận viết bài thuê nữa.”
Tĩnh Bảo: “…”
Tiền Tam Nhất tiếp tục: “Bài bình thường thì ba đồng, cao hơn chút là năm đồng, hàng xuất sắc thì một lượng. Tĩnh sinh, huynh chọn loại nào?”
Tĩnh Bảo hỏi: “Có nhận thi hộ kỳ thi Thu không?”
Tiền Tam Nhất tiếc nuối đáp: “Ta cũng muốn lắm, tiếc là không phân thân được.”
Tĩnh Bảo: “Ta trả một ngàn lượng.”
Tiền Tam Nhất trợn tròn mắt: “Một ngàn lượng?!”
Tĩnh Bảo: “Làm hay không?”
Tiền Tam Nhất hít một hơi thật sâu… rồi lại hít sâu… rồi hít tiếp…
Không xong rồi, hắn sắp chết mất!
Không phải vì không kiếm được tiền, mà là vì tiếc hùi hụi đến chết mất thôi!
Tĩnh Bảo liếc mắt đầy ẩn ý: “Thế thì đáng tiếc thật, A Nghiễn, chúng ta đi!”
Tiền Tam Nhất: “…”
Một lát sau, hắn gầm lên như dã thú: “Họ Tĩnh kia, ngươi rõ ràng là cố ý mà!”
…
Cố ý thì sao chứ?
Ai biểu ngươi gạt tiền ta, không cho ta chọc tức lại ngươi chắc!
Tĩnh Bảo: “A Nghiễn, chỗ ở của bọn ngươi ở đâu, sau này dẫn ta qua xem thử nhé.”
A Nghiễn: “Đợi Thất gia ổn định chỗ đã.”
“Thất gia!”
Một giọng nói rụt rè cất lên, là Nguyên Cát vẫn im lặng nãy giờ: “Giường trong phòng của ngài có phải là một người một giường không ạ?”
Câu hỏi khiến Tĩnh Bảo đau cả ngực.
Nàng cũng muốn ở một mình lắm chứ, tiện việc gì cũng dễ dàng. Nhưng quy định là ba người một phòng, có nhiều bạc đến mấy cũng không thay đổi được.
Ở Quốc Tử Giám mà được ở một mình, e là chỉ có mấy hoàng thân quý tộc như Cao Triều mới được hưởng cái đãi ngộ ấy.
Bất ngờ, có người nhìn về phía nàng, chính là vị hoàng tôn quý tộc Cao Triều đó.
Tĩnh Bảo lịch sự nở nụ cười xã giao.
Khóe miệng Cao Triều hơi nhếch lên, nhướng mày, hừ ra hai hơi mũi, kiêu ngạo đi ngang qua mặt nàng.
A Nghiễn lo lắng liếc Tĩnh Bảo một cái: “Gia, người này không dễ chung đụng đâu.”
“Không sao cả.”
Tĩnh Bảo vừa an ủi hắn, vừa an ủi chính mình: “Dù sao thì hắn cũng chẳng ở cùng phòng với ta đâu.”
…
Tới trước cửa phòng ở.
Tĩnh Bảo ngẩng lên nhìn, thì thấy phòng số bảy nằm tuốt trong cùng, sát một bức tường.
Chỗ này đúng là heo hút quá rồi!
A Nghiễn lại thì thầm: “Gia, cũng coi như là chuyện tốt. Sau này có việc gấp, ta cõng người trèo tường ra ngoài cũng tiện. Đợi tối nay ta thám thính đường đi một lượt.”
Mắt Tĩnh Bảo lập tức sáng rỡ, mệt mỏi cũng vơi đi ít nhiều.
Gõ cửa bước vào phòng, bên trong đã có một người, mặt mày khôi ngô thanh tú.
Hai bên đánh giá nhau một lượt, Tĩnh Bảo tươi cười chắp tay: “Xin chào, ta họ Tĩnh, tên Bảo, tự Văn Nhược.”
Chàng thư sinh thanh tú đứng dậy đáp lễ: “Ta họ Uông, tên Tần Sinh, chưa có tên tự. Nghe Văn Nhược huynh nói chuyện, không giống người kinh thành?”
Tĩnh Bảo đáp: “Ta được tiến cử từ học phủ Lâm An, còn huynh thì sao?”
Uông Tần Sinh mỉm cười: “Ta là người được tiến cử từ học phủ Kim Lăng.”
Tĩnh Bảo kinh ngạc: “Ồ, trùng hợp quá, nhị tỷ ta cũng gả đến phủ Kim Lăng.”
Uông Tần Sinh hỏi: “Lấy nhà nào vậy?”
Tĩnh Bảo đáp: “Nhà họ Cao ở phủ Kim Lăng, nhà đó buôn bán trà.”
Uông Tần Sinh: “Chủ nhà là Cao Văn Thăng?”
Tĩnh Bảo: “Cao Văn Thăng là cha chồng của nhị tỷ ta.”
Uông Tần Sinh cười khà khà: “Nhị tẩu ta chính là cô nương nhà họ Cao.”
Ra là…
Lại có chút họ hàng xa thế này!
Tĩnh Bảo lập tức vui vẻ hẳn lên, gọi thân mật luôn: “Tần Sinh, vậy huynh chắc chắn từng gặp nhị tỷ ta rồi.”
Uông Tần Sinh gãi đầu: “Để ta nghĩ xem… hình như gặp rồi, mà cũng có thể chưa. Ta ít khi ra ngoài lắm.”
Tĩnh Bảo cười cong mắt: “Nhị tỷ ta xinh lắm, mặt trắng, mắt long lanh, hơi gầy một chút, dưới cằm có nốt ruồi nhỏ, cười lên là nó lay động theo.”
Mặt Uông Tần Sinh hơi ửng đỏ: “Chắc là gặp rồi đó, năm mươi tuổi đại thọ của lão gia nhà họ Cao, ta có đến dự tiệc.”
Tĩnh Bảo thích thú: “Hôm ấy nhà họ Cao cũng có gửi thiệp cho Tĩnh phủ ta. Cha ta đi, ta cũng muốn theo, nhưng mẹ không cho, bắt ở nhà học bài.”
Uông Tần Sinh: “Nếu huynh đi hôm đó, biết đâu chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Tĩnh Bảo: “Đúng, đúng, nhất định là gặp rồi.”
Uông Tần Sinh cười: “Chúng ta… thật sự trùng hợp quá!”
“Phải, trùng hợp thật đấy!”
Tĩnh Bảo xua tan hết mệt mỏi, cười rạng rỡ: “Không ngờ đến đây lại gặp được người quen, lại còn ở chung phòng nữa, ha ha, vận khí ta đúng là tốt, không, là quá tốt mới đúng!”
“Chưa chắc đâu!”
Một giọng nói vang lên từ cửa.
Tĩnh Bảo quay đầu lại, giật mình trốn luôn sau lưng Uông Tần Sinh.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Uông Tần Sinh nhìn áo quần người kia, tươi cười chắp tay: “Vị huynh đài này, xin hỏi có việc gì sao?”
Cao Triều chẳng buồn để ý tới hắn, ánh mắt trực tiếp rơi lên người Tĩnh Bảo: “Không có việc lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến để thông báo một tiếng.”
Uông Tần Sinh: “Huynh đài cứ nói.”
“Không phải với ngươi!”
Cao Triều đẩy hắn sang một bên, nhìn Tĩnh Bảo chằm chằm: “Là với ngươi!”
“Nói cái gì?” “Tĩnh Bảo cảnh giác nhìn hắn, trong lòng chẳng yên.
Cao Triều “bộp” một tiếng mở quạt, phong thái ngút trời phe phẩy mấy cái.
Sau khi ra vẻ xong, hắn “bộp” một cái gập quạt lại, chỉ về chiếc giường bên cạnh: “Ừm, cái giường đó, bản công tử lấy rồi.”
Không thể nào!
Tĩnh Bảo há hốc mồm: “Thân phận của ngươi không phải được ở một mình sao?”
“Thì biết làm sao được? Cố Tế tửu nói ta vào Quốc Tử Giám là do đi cửa sau, nếu lại cho ta ở riêng thì sợ bị dâng sớ hặc tội. Ta cũng không muốn làm khó người khác. Vừa hay…”
Cao Triều thở dài một hơi, vẻ mặt đầy miễn cưỡng: “Một mình cũng buồn, nên… tới ở cùng các ngươi cho vui. Ta nghĩ các ngươi chắc không ý kiến gì đâu nhỉ?”
Tĩnh Bảo tức đến nghẹn họng, cứng đờ cả người.
Cao Triều tiến sát lại gần, nhìn xuống nàng từ trên cao: “Phải rồi, ngươi tên là gì?”
“Tĩnh… Tĩnh Bảo!”
“Tĩnh Bảo à…”
Cao Triều cố tình kéo dài giọng: “Ta thấy chỉ khi ở gần thế này, ngươi mới nhớ được ta!”
Ta nhớ ông tổ ba đời nhà ngươi thì có!
Tĩnh Bảo trái lại bình tĩnh hẳn, ngẩng mặt lên, cười mỉm chi: “Cao công tử, tuy dung mạo huynh rất tuấn tú, nhưng nhan sắc thì muôn người như một, còn linh hồn thú vị mới là của hiếm. Linh hồn huynh… thú vị thật sao? Đáng để ta ghi nhớ à?”
Cao Triều: “…"
Hê!
He he!
Tên họ Tĩnh này, mồm mép không tệ, sau này không sợ thiếu trò vui rồi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.