Lúc này, Cố Trường Bình nằm ngửa trên giường, đầu óc như bị tê liệt trong chốc lát.
Từ Thanh Sơn ở kiếp trước chưa từng có chuyện dính dáng đến Long Dương trong Quốc Tử Giám. Giờ xảy ra chuyện này, chỉ có thể cho thấy rằng mọi thứ đã đi lệch hướng.
Mà người có thể làm lệch hướng chỉ có một người Tĩnh Bảo.
Lý do rất đơn giản, kiếp trước Tĩnh Bảo không vào Quốc Tử Giám, nhưng kiếp này, nàng đã vào.
Vậy nên, người mà Từ Thanh Sơn thích chỉ có thể là nàng, và chỉ có nàng mà thôi.
Lý lẽ này vừa lóe lên khi Cố Trường Bình nhìn theo bóng lưng Từ Bình, trong khoảnh khắc hắn đã rút ra kết luận. Ông day mạnh trán, bất ngờ bật dậy.
Tên nhóc Tĩnh Thất này, quả nhiên là không biết tự lượng sức!
…
Đêm đó, Tĩnh Bảo lại gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy mình bị lão gia nhà họ Từ treo lên đánh, lão gia còn chất vấn: “Có phải ngươi đã dụ dỗ Thanh Sơn của ta không?”
Tĩnh Bảo lắc đầu như trống bỏi, nhưng lão gia nào có nghe, ông quất mạnh một roi, khiến áo quần của nàng rách tả tơi.
Lão gia trợn mắt: “Ngươi là nữ à?”
“Con không phải!”
Tĩnh Bảo hét lên một tiếng, giật mình Tĩnh dậy, mới nhận ra đó chỉ là mơ.
Màn che bị vén lên.
Tĩnh Bảo hoảng hốt kéo chăn che ngực: “Uông Tần Sinh, ngươi làm gì đấy?”
“Văn Nhược, ngươi vừa nói ‘con không phải’ là không phải cái gì?” Uông Tần Sinh ngáp dài hỏi.
“Ta không phải người, ta là ma!”
Tĩnh Bảo làm bộ mặt ma quái, Uông Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904561/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.