Cố Trường Bình hơi nhướng mày: “Ngươi đến chỉ vì bốn chữ đó thôi sao?”
“Còn có chuyện khác nữa.”
Đã mở miệng rồi, Tĩnh Bảo cũng chẳng ngại gì nữa.
“Vậy nói hết ta nghe thử xem.”
“Một năm trước vào kinh, ở đình Phong Ba, tiên sinh bảo ta đừng đến phủ Tuyên Bình Hầu, khi ấy ta và tiên sinh không thân chẳng quen; Tứ cô nương qua đời, tiên sinh sai Tề Lâm âm thầm giúp ta; trang viên bị trộm đột nhập, ta suýt chết, tiên sinh cứu ta một mạng; phụ thân ta mất, tiên sinh bỗng xuất hiện ở phủ Lâm An...”
Tĩnh Bảo nuốt một ngụm nước bọt: “Bao nhiêu chuyện như vậy, ta muốn xin tiên sinh cho ta một lời giải thích.”
“Giải thích gì?”
“Tại sao lại giúp ta?”
Tĩnh Bảo bèn liều mình, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, trong lòng thì như nổ tung.
Ta chất vấn hắn như vậy, liệu hắn có nổi giận không?
Có đuổi ta đi không?
Từ nay về sau có còn liếc nhìn ta lấy một cái không?
Không được nhát gan!
Tĩnh Bảo âm thầm quát mình một tiếng, sống lưng lập tức thẳng tắp.
Cố Trường Bình nhìn dáng vẻ vừa hung hăng lại vừa sợ sệt của nàng, không nhịn được nảy sinh ý muốn trêu chọc: “Vậy ngươi nói thử xem là vì sao?”
Hắn rõ ràng là đang bắt nạt người ta!
Tĩnh Bảo ấm ức: “Nếu ta biết thì đã chẳng đứng đây hỏi!”
Khóe môi Cố Trường Bình khẽ nhếch cười: “Nếu ta nói là vì Tuyên Bình Hầu, ngươi tin không?”
Tĩnh Bảo không biết phải đáp thế nào.
Nói là không tin, nàng cũng chẳng tìm được lý do nào khác;
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904612/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.