Ánh mắt của Cố Trường Bình rơi xuống gương mặt Cao Triều, giọng điệu bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào: “Chỉ lần này thôi.”
“Tuyệt vời!”
Cao Triều chưa kịp đáp thì Từ Thanh Sơn đã vỗ tay lên bàn: “Nào, rót đầy đi, chúng ta kính tiên sinh một ly.”
“Đúng, đúng, kính tiên sinh một ly!” Uông Tần Sinh mãi mới phản ứng kịp.
“Ta đã nhận các ngươi rồi sao?”
“Không nhận sao?”
Tiền Tam Nhất giật mình, bèn quỳ xuống đất, bắt đầu giở trò ăn vạ: “Vậy thì con sẽ quỳ mãi không dậy, các ngươi cũng quỳ xuống đi.”
Từ Thanh Sơn và Uông Tần Sinh nghe vậy, cũng lần lượt quỳ xuống.
Chỉ có Cao Triều và Tĩnh Bảo là không hề nhúc nhích.
Trên mặt Cố Trường Bình không còn biểu cảm: “Tại sao các ngươi không quỳ?”
Cao Triều suy nghĩ một chút rồi nói: “Quỳ cũng vô ích thôi.”
“Còn ngươi?”
Tĩnh Bảo cắn môi: “Con không muốn tiên sinh khó xử!”
Cố Trường Bình nâng chén rượu lên, mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại rực sáng: “Ngươi nói đi, tại sao lại khó xử?”
“Chúng con theo tiên sinh, từ chối Tào đại nhân, tiên sinh bị kẹt ở giữa, tất nhiên là khó xử.”
Tiền Tam Nhất cười nhạt: “Phải bái sư dưới trướng Tào đại nhân mới là vui vẻ ư?”
Từ Thanh Sơn: “Tiên sinh đối xử với chúng ta như con, tất nhiên chúng ta phải theo tiên sinh, nghĩ nhiều thế làm gì!”
Uông Tần Sinh lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng!”
Cao Triều nhìn đôi tay tiên sinh đang cầm chén rượu, lười nhác nói: “Chỉ là Tào Minh Khang thôi mà, sợ cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904615/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.