🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Trong khoảnh khắc, trong lòng Trương Tông Kiệt không khỏi rúng động.

Chỉ thấy ánh mắt Cố Trường Bình vừa lạnh lẽo vừa trầm lắng, trong đồng tử như lưu chuyển từng đợt ánh sáng, lộ ra khí thế nghiêm nghị bức người.

Trương Tông Kiệt sợ đến mức vội cúi đầu, tim đập thình thịch không ngừng, mồ hôi lạnh túa đầy lưng.

Sau buổi chầu sáng, các giám sinh lục tục rời hội trường, Tĩnh Bảo cũng theo đám đông bước ra ngoài, đi mà tâm trí hoàn toàn để đâu đâu.

Chuyện bỏ thuốc, nàng vẫn chưa nói với ai, sao tiên sinh lại biết được?

Hơn nữa, hắn không chỉ biết, mà còn ngang nhiên nêu ra giữa chốn đông người, là vì nàng sao?

Còn nữa… hắn thật sự biết kẻ bỏ thuốc là ai sao?

“Ngươi nghe gì chưa? Cố Trường Bình sắp rời khỏi Quốc Tử Giám rồi đấy.”

“Thật sao?”

“Vớ vẩn, còn giả gì nữa. Thạch Thượng thư đã cáo lão hồi hương, Cố Trường Bình tạm thời thay vào chức Thượng thư Hình bộ, chỉ là do còn kiêm nhiệm Quốc Tử Giám nên chưa hạ công văn chính thức. Nghe nói hắn đã từ chức ở Hộ bộ, bên này cũng là chuyện sớm muộn.”

“Tuổi trẻ mà đã là Thượng thư, Cố Tế tửu đúng là được Hoàng đế để mắt, cả triều Đại Tần e rằng chỉ có một người như hắn.”

Tĩnh Bảo suýt nữa vấp ngã, loạng choạng mấy bước.

Cố Trường Bình… sắp đi rồi?

Hắn sẽ không còn đến dạy ở Giám nữa?

Vậy sau này… chẳng phải nàng rất khó gặp lại hắn sao?

Lảo đảo bước vào giảng đường, nàng vừa ngẩng đầu lên thì sững lại.

Trong phòng, tất cả giám sinh đều ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, đến cả “Cao mỹ nhân” cũng thẳng lưng nghiêm túc như lính luyện.

Đã bắt đầu học rồi?

Tĩnh Bảo vừa quay đầu đã chạm ngay ánh mắt của Cố Trường Bình, mắt to trừng mắt nhỏ.

Hắn đã thay lễ phục, khoác áo quần thường nhật, cả người đứng dưới ánh nắng, phong thái khác hẳn người thường.

Cố Trường Bình nhàn nhạt nói: “Chuông vào lớp đã điểm, Tĩnh Giám sinh, ngươi định làm loạn hay sao?”

“Ta… sai rồi!”

Tĩnh Bảo tuân theo tôn chỉ “chỉ cần nhận lỗi đủ nhanh, sẽ không bị mắng”, lại thêm khuôn mặt đầy mê hoặc của mình, nàng tin chắc Tế tửu đại nhân sẽ không nỡ nặng lời.

Nào ngờ Tế tửu đại nhân chẳng hề ăn chiêu này.

“Ra đứng cuối lớp.”

Tĩnh Bảo: “…”

“Sao? Cần ta dìu đi à?”

Cố Trường Bình chỉ vào nàng, cách không điểm nhẹ một cái. Tĩnh Bảo đành nắm chặt tay, một tay che mặt, xấu hổ bước ra sau đứng phạt.

Sao hắn lại đối xử với nàng thế chứ?

Tĩnh Bảo đứng dựa tường, tức tối nghĩ: Ta với hắn dù sao cũng từng là chiến hữu vào sinh ra tử đấy nhé, hắn còn từng giúp ta xoa thuốc nữa cơ mà!

Không chỉ xoa thuốc, còn… còn từng đỡ nàng dậy, đút nàng uống thuốc nữa!

Lúc đó, ánh mắt hắn dịu dàng đến mức như có thể hóa thành nước.

Ai da!

Đàn ông đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

“Tĩnh Giám sinh?”

“Hả?” Tĩnh Bảo giật mình quay về thực tại.

“Câu vừa rồi, ngươi giải thích xem?”

Tĩnh Bảo: “…”

Xong rồi, là câu nào vậy trời?

Tĩnh Bảo siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng, mắt trợn tròn như gà chọi.

Đúng lúc ấy, giám sinh ngồi phía trước dựng thẳng sách lên, dùng ngón tay gõ gõ vào một đoạn. Tĩnh Bảo lia mắt nhìn sang, vội nói: “Hồi bẩm tiên sinh, ‘vạn vật có gốc có ngọn, sự việc có đầu có cuối, hiểu rõ thứ tự trước sau thì sẽ gần với đạo lý’. Câu này ý nói là…”

Giám sinh nọ liếc sang, nháy mắt với nàng một cái. Tĩnh Bảo giấu tay trong tay áo, lén giơ ngón cái, nhướng lên biểu thị cảm ơn.

Giám sinh nở nụ cười đắc ý, tên ẻo lả này cảm kích ta lắm đó.

Có lẽ Cố Trường Bình cũng không ngờ tình nghĩa huynh đệ trong lớp học lại "bền chắc" đến mức này.

Khóe môi hắn hơi cong lên, vừa ngại vừa buồn cười, thản nhiên nói: “Đáp đúng rồi. Dựa theo lời Tĩnh Giám sinh vừa nói, các ngươi viết một bài văn bát cổ, không dưới một ngàn chữ, đợi chuông vang sẽ nộp. Tĩnh Giám sinh, về chỗ.”

“A….”

Bên dưới lập tức vang lên tiếng than trời.

Tĩnh Bảo vừa về tới chỗ ngồi, liền vội lấy bút nghiên giấy mực ra. Mực còn chưa mài xong nữa kia.

Nàng vội vã mài mực, vừa ngẩng đầu đã thấy Cao Triều viết được mấy chục chữ to, chữ như rồng bay phượng múa.

Đồ quái vật kia, có cần nhanh vậy không!

Tĩnh Bảo vừa mới nghĩ ra được một câu mở đầu, đang định hạ bút thì giọng Cố Trường Bình lại vang lên, chậm rãi: “Lý ra thì ta không nên tiếp tục giữ chức Tế tửu, càng không nên dạy cho các ngươi. Nhưng kỳ xuân vi sắp tới, ta đã dâng tấu lên tân đế, xin được ở lại bốn tháng, rồi sẽ từ chức. Các ngươi… hãy học cho tử tế, cũng hãy biết trân quý.”

Thì ra… hắn vẫn chưa đi!

Vậy mình là khóa cuối cùng hắn dạy!

Nếu thi đỗ, sau này cùng làm quan trong triều, kinh thành đâu có rộng gì, thế nào cũng có ngày gặp lại.

Thường thì tân khoa tiến sĩ sẽ bị điều đi nơi khác, chỉ có đứng đầu mới được vào Hàn Lâm viện, ở lại kinh thành.

Không được!

Nhất định phải nỗ lực gấp đôi, quyết tâm ở lại kinh thành!

“Thất gia, ngươi bị chuột rút não à?”

“Hả?”

Có lẽ vì vẻ mặt Tĩnh Bảo quá ngẩn ngơ, Cao Triều hiếm khi động lòng trắc ẩn, đưa tay gõ bàn nhắc nhở nàng.

Tĩnh Bảo nhìn xuống, tiêu rồi!

Trên giấy toàn một mảng mực đen!

Nàng cố gắng hít sâu một hơi, vò nát tờ giấy, rồi vội vã chấn chỉnh tinh thần bắt đầu viết bài.

Tiếng chuông vang lên, các giám sinh đồng loạt ngừng bút, nộp bài.

Tĩnh Bảo nhìn bài viết của mình, chữ xấu tệ, ý tứ rối rắm, viết cái quái gì không biết!

Giấy được thu lại, Cố Trường Bình phê tại chỗ. Đám giám sinh thấy hắn chưa rời đi, không ai dám rục rịch, đều ngoan ngoãn lấy sách ra ôn tập.

Tĩnh Bảo nằm dài trên bàn như con cá chết, mắt lật trắng.

Mình làm sao thế này?

Cứ hễ dính tới Cố Trường Bình là đầu óc lại rối loạn, nghĩ toàn chuyện kỳ quặc.

Giờ là lúc phải tập trung vào học hành!

Yêu sớm sẽ g**t ch*t người đấy!

Yêu sớm?

Tĩnh Bảo “phụp” một tiếng bật dậy, tốc độ nhanh đến nỗi dọa Cao "mỹ nhân" giật nảy người. Nhưng ngay sau đó, nàng lại như quả bóng xì hơi, gục xuống bàn.

“Ngươi làm sao vậy, lúc lên lúc xuống, cứ như kiến bò trên chảo nóng ấy?” Cao mỹ nhân bĩu môi, giọng eo éo: “Làm chuyện xấu gì phải không, mau kể gia gia nghe nào.”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu, mặt không biểu cảm: “Gia gia, khác biệt thế hệ quá lớn, chuyện lòng ta người không hiểu đâu!”

Cao mỹ nhân: “…”

Đúng lúc đó, chuông trống lại vang lên.

Cố Trường Bình ngẩng đầu từ đống bài viết, nghiêm giọng: “Trung dung giả, bất thiên bất ỷ, vô quá vô bất cập; nhi bình thường chi lý, nãi thiên hợp sở đương nhiên. Dựa theo câu này, lấy góc nhìn mới mẻ mở đề, viết một bài bát cổ, không dưới một ngàn chữ, viết xong trước giờ cơm trưa.”

“Á á á…”

Tiếng gào thảm thiết vang xa vài dặm!

Lúc này, tất cả giám sinh trong giảng đường mới thật sự nhận ra, bốn tháng Cố Tế tửu nói, không phải dạy họ đọc sách, mà là bốn tháng bị hắn đè xuống đất mà chà đi chà lại!

Thảm không nỡ nhìn!

Cả buổi sáng phải viết hai bài văn, đến cả võ sinh thể lực dồi dào như Từ Thanh Sơn đến bữa trưa cũng chẳng buồn ăn.

Tĩnh Bảo vớt hết ớt trong món ăn sang một bên, miễn cưỡng ăn hai thìa cơm rồi húp canh, chợt thấy Tề Lâm đi về phía họ.

“Tiền Giám sinh, Cao Giám sinh, Tĩnh Giám sinh, Từ Giám sinh, Uông Giám sinh, Tế tửu đại nhân cho mời!”

Cả năm người nhìn nhau.

Cao Triều kháng nghị yếu ớt: “Chúng ta đang ăn cơm mà… có thể…”

Tề Lâm lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Cái bóng lưng ấy như đang nói rõ: Ăn cơm quan trọng, hay Tế tửu đại nhân quan trọng, tự mà cân nhắc đi! 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.