“Bốp...”
Tĩnh Bảo lại tát thêm một cái, ánh mắt sắc bén như dao.
“Liên quan gì đến ngươi? Mẹ kiếp, lời vừa rồi mà ngươi cũng dám nói à? Nếu tam tỷ ta xảy ra chuyện gì, ta bắt ngươi chôn theo!”
“Tĩnh Thất gia!”
Đinh thị rốt cuộc không nhịn nổi nữa, chống gậy nện mạnh xuống đất.
“Đây là nhà họ Phó!”
“Nhà họ Phó thì sao?”
“Gả đi rồi là con gái người ta, nước đổ rồi không hốt lại được.”
Đinh thị nghiến răng nói: “Tứ nương nhà ngươi đã ghi tên vào gia phả họ Phó, không còn quan hệ gì với Tĩnh gia nữa!”
“A Bảo!”
Lục thị cũng thấp giọng quát một tiếng, ra hiệu nàng đừng làm ầm lên nữa.
Tĩnh Bảo cảm thấy nực cười đến vô lý.
Phải rồi.
Con gái lấy chồng rồi thì chẳng còn dính líu gì đến nhà mẹ đẻ nữa, trở thành khách nơi đây. Cha mẹ huynh đệ rộng lượng thì xem như quý khách, hẹp hòi chút thì chỉ là khách phương xa.
Giờ người mất tích rồi, vậy mà cũng không thể trở mặt với nhà chồng một trận?
Vì sao?
Vì nếu lỡ tìm được Tĩnh Nhược Tụ, nàng vẫn phải sống ở nhà họ Phó.
Dù không tìm được, thì cháu nàng cũng phải ở nhà họ Phó mà sống tiếp.
“…Đinh thị! Con gái gả đi rồi là nước đổ không hốt lại được. Đó là người ta nói thế, còn với Tĩnh gia ta…”
Nàng nghẹn giọng, rít từng từ từng chữ ra như xé cổ họng: “Nhớ kỹ cho ta, cô nương Tĩnh gia ta quý lắm, dù có lấy chồng thì cũng vẫn là người Tĩnh gia. Nếu tỷ ấy xảy ra chuyện, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904761/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.