Cố Trường Bình túm chặt sau lưng Tĩnh Bảo, chỉ dùng chút sức đã kéo nàng ra.
“Cố Dịch, xuống đi!”
“Dạ!”
Cố Dịch nín thở nhảy vút lên, hai ngón tay lần lượt chạm vào cổ của Tĩnh Nhược Tụ và cổ của Phó Thành Dạo, cất giọng vang: “Gia, cả hai người vẫn còn thở!”
“Nghe thấy chưa, tam tỷ của ngươi vẫn còn sống!”
Tĩnh Bảo ngẩng cặp mắt đỏ hoe lên, linh hồn như sắp rơi xuống vực sâu lại được kéo ngược trở về.
Nàng òa khóc, dang hai tay ôm chặt lấy Cố Trường Bình, khóc nức nở không thành tiếng.
Cố Trường Bình bị ôm bất ngờ đến mức loạng choạng một chút.
Chốc lát sau, hắn mới lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng người trong lòng, nhè nhẹ từng cái một.
Phía sau hai người, Lục Hoài Kỳ chỉ có thể mở to mắt chứng kiến tất cả, cả người như tan thành tro bụi, đầu óc ong ong.
Nàng ta, nàng ta, nàng ta...
Sao có thể ôm lấy Cố Trường Bình được chứ?
Còn ta, ta, ta...
Lại là biểu ca của nàng ấy cơ mà?
Một đêm loạn lạc, cuối cùng cũng qua đi.
Khi trời vừa hửng sáng, lão thái y từ trong nội thất bước ra, gật đầu với Tĩnh Bảo: “Thất gia, xin mời ra nói chuyện riêng.”
Tĩnh Bảo vội nói: “Thái y, mời.”
“Quý cô nương và Phó đại gia không có gì nghiêm trọng. Thứ bọn họ hít phải không phải độc khí mà là chướng khí. Ta đã kê vài thang thanh phế, uống vào sẽ không sao.”
Tĩnh Bảo thở phào một hơi: “Đa tạ thái y!”
Lão thái y chỉ vào tay nàng: “Để ta xử lý vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904768/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.