Một chữ "Ai?" còn chưa kịp thốt ra, Tĩnh Bảo đã nghe Tiền Tam Nhất nổ tung như pháo nhỏ, tung ra ba câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn: “Người đó… có liên quan gì đến ngươi không?"
"Sau đó, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta đã trải qua tết Thượng Nguyên với các nàng ấy ra sao?"
"Muốn biết chuyện sau thế nào, xin trả một lượng bạc."
Tĩnh Bảo: "…"
Tên khốn này sao đến giờ vẫn chưa bị người ta đánh chết cơ chứ?
Nàng moi một lượng bạc ra.
Tiền Tam Nhất mừng rỡ, vừa định vươn tay ra nhận thì bất ngờ thấy thỏi bạc đó đổi hướng giữa không trung, rơi vào tay Từ Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, ngươi kể ta nghe đi, bạc cứ để ngươi giữ!"
Từ Thanh Sơn nào dám nhận bạc của cái tên ẻo lả kia, vội vàng nhét trả lại: “Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào phòng nói chuyện."
Tiền Tam Nhất tức đến sắp nổ tung: “Từ Thanh Sơn, ngươi tỉnh lại đi! Thoát nghèo quan trọng hơn thoát ế! Kiếm tiền quan trọng hơn yêu đương! Huynh đệ quan trọng hơn ẻo lả!!"
Tĩnh Bảo quay người đi theo Từ Thanh Sơn, tay phải còn giơ ngón giữa ra sau.
Tiền Tam Nhất sững sờ mất mấy giây, rồi gào lên: “Đồ họ Tĩnh kia, ngươi giơ ngón giữa là ý gì?! Mẹ nó, ngươi nói rõ cho ta xem nào!"
Họ Tĩnh chẳng buồn dừng chân.
Tiền Tam Nhất quay đầu lại, hỏi: “…Hắn có ý gì?"
Uông Tần Sinh gãi đầu: “Chắc là… khen ngươi tốt chăng?"
Cao Triều bật cười.
Hai tên ngu!
Một chén trà sau, Tĩnh Bảo đã nắm rõ chuyện bốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904770/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.