Tĩnh Bảo lại nhớ ra một chuyện...
Hôm ấy, nàng lo lắng nằm ở trang viên nước nóng, bất an sợ rằng thân phận mình đã bị Cố Trường Bình phát hiện, thì hắn đến.
Hắn nói...
“Về sau phải tập trung hết tinh thần vào khoa thi mùa xuân, đệ tử của ta, dù kém đến đâu cũng phải có tên trên bảng vàng, đừng khiến ta mất mặt!”
Chính vì một câu ấy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: tiên sinh không biết nàng là nữ!
Thật sự không biết sao?
Thân thể Tĩnh Bảo bỗng run rẩy, bản năng như khắc sâu trong xương tủy, như cuồng phong rít gào qua từng mạch máu.
Sao có thể không biết được?
Ngay cả Thạch Hổ cũng nhận ra, Cố Trường Bình sao lại không phát hiện?
Dù hắn thật sự không nhận ra, thì Lý Mẫn Trí đã nói: “Không nói”, là thật sự không nói sao?
Giờ nhớ lại, hôm ấy Cố Trường Bình đến nói mấy lời kia... rõ ràng là để nàng an tâm!
Mà nàng thì lại chìm đắm trong cảm giác may mắn sống sót và niềm vui vì giữ được bí mật như một kẻ ngốc, chẳng mảy may suy nghĩ kỹ hơn!
Nghĩ kỹ lại thì toàn là sơ hở, toàn là dấu vết!
Hắn! Chắc! Chắn! Biết! Rồi!
Sắc mặt Tĩnh Bảo tái nhợt, nỗi sợ trong lòng như nước lạnh tạt thẳng vào vạc dầu sôi, nổ tung!
Đã biết rồi, sao hắn không nói?
Tại sao vẫn để nàng trà trộn trong Quốc Tử Giám, nhìn nàng lừa gạt tất cả?
Việc đó... có liên quan gì đến chuyện mưu phản chăng?
Sống mười tám năm nay, đây là lần đầu tiên Tĩnh Bảo không biết phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904795/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.