🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Tĩnh Bảo lại nhớ ra một chuyện...

Hôm ấy, nàng lo lắng nằm ở trang viên nước nóng, bất an sợ rằng thân phận mình đã bị Cố Trường Bình phát hiện, thì hắn đến.

Hắn nói...

“Về sau phải tập trung hết tinh thần vào khoa thi mùa xuân, đệ tử của ta, dù kém đến đâu cũng phải có tên trên bảng vàng, đừng khiến ta mất mặt!”

Chính vì một câu ấy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: tiên sinh không biết nàng là nữ!

Thật sự không biết sao?

Thân thể Tĩnh Bảo bỗng run rẩy, bản năng như khắc sâu trong xương tủy, như cuồng phong rít gào qua từng mạch máu.

Sao có thể không biết được?

Ngay cả Thạch Hổ cũng nhận ra, Cố Trường Bình sao lại không phát hiện?

Dù hắn thật sự không nhận ra, thì Lý Mẫn Trí đã nói: “Không nói”, là thật sự không nói sao?

Giờ nhớ lại, hôm ấy Cố Trường Bình đến nói mấy lời kia... rõ ràng là để nàng an tâm!

Mà nàng thì lại chìm đắm trong cảm giác may mắn sống sót và niềm vui vì giữ được bí mật như một kẻ ngốc, chẳng mảy may suy nghĩ kỹ hơn!

Nghĩ kỹ lại thì toàn là sơ hở, toàn là dấu vết!

Hắn! Chắc! Chắn! Biết! Rồi!

Sắc mặt Tĩnh Bảo tái nhợt, nỗi sợ trong lòng như nước lạnh tạt thẳng vào vạc dầu sôi, nổ tung!

Đã biết rồi, sao hắn không nói?

Tại sao vẫn để nàng trà trộn trong Quốc Tử Giám, nhìn nàng lừa gạt tất cả?

Việc đó... có liên quan gì đến chuyện mưu phản chăng?

Sống mười tám năm nay, đây là lần đầu tiên Tĩnh Bảo không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng mình như thế nào...

Cố Trường Bình... rốt cuộc hắn là người thế nào?

...

Trong thư phòng, Ôn Lư Dụ và Cố Trường Bình đã cởi áo khoác, ngồi xếp bằng trên giường La Hán.

Giữa hai người là chiếc bàn nhỏ, trên bàn có bốn đĩa món nguội, một bình rượu.

Ôn Lư Dụ ngồi khá tùy tiện, lười nhác nói: “Cái Tết này suýt thì mệt chết ông đây, đã gặp Đoạn Cửu Lương rồi, người ít lời, làm việc chắc chắn, cả chỗ mở ngân trang cũng chọn xong rồi, ngay cạnh Tây Hồ.”

Cố Trường Bình chỉ cười không đáp.

“Chỗ phủ Kim Lăng và Tô phủ Châu, ta cũng đã ngắm được mấy cửa hàng. Chỉ là việc chọn người làm chưởng quầy thì ta hơi do dự.” Ôn Lư Dụ nâng chén uống nửa ly rượu: “Bản thân ta không thể phân thân, mà người thật sự tin được lại chẳng mấy ai. Ngươi có ai đáng tin thì giới thiệu giúp ta một người.”

Cố Trường Bình rót đầy rượu cho hắn: “Tạm thời chưa có!”

“Lần trước ngươi nhắc đến nhị tỷ phu của Tĩnh Văn Nhược, Cao Chính Nam, là người giỏi làm ăn. Sao không nhờ hắn?”

“Không ổn.” Cố Trường Bình lập tức lắc đầu: “Hắn phải tiếp quản sản nghiệp nhà họ Cao, e rằng không rảnh đâu. Nếu thật sự không có ai, ta sẽ hỏi Thập Nhị Lang mượn người, bên cạnh hắn có không ít người tài.”

“Được!” Ôn Lư Dụ chống tay lên đầu gối: “Có một chuyện, ta vẫn giấu trong lòng đã lâu, luôn không dám hỏi thẳng, nhưng giờ chuyện đến nước này, ngươi cũng nên nói rõ với ta một lời.”

“Ngươi hỏi đi.”

Ôn Lư Dụ nhìn hắn hồi lâu, rồi dùng ngón tay chấm ít rượu viết lên bàn một chữ “phản”: “Ngươi và Hạo Vương, thật sự định làm chuyện này sao?”

Ánh mắt Cố Trường Bình quét qua, rồi gật đầu.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Ôn Lư Dụ, tóc gáy dựng cả lên.

“Ngươi sợ à?” Cố Trường Bình nhìn hắn.

Ôn Lư Dụ thật muốn ném cả chén rượu vào mặt hắn, chuyện này mà còn hỏi sợ hay không?!

Không sợ cái rắm!
Ai mà không sợ chứ?!
Đây là chuyện rơi đầu đấy!

“Vì sao?” ánh mắt Ôn Lư Dụ trở nên lạnh lẽo.

“Biết nói từ đâu đây...” Cố Trường Bình ngẫm nghĩ một lúc: “Hay là chẳng nói gì cả. Nếu ngươi không muốn, thì ngân trang chỉ là ngân trang. Ta sẽ không để bất cứ ai, bất cứ chuyện gì dây dưa đến ngươi.”

“Việc lớn thế này, mẹ nó, ngươi không nói nổi một lý do? Ngươi...”

“Sư huynh.” Cố Trường Bình trầm mặc một hồi, rồi nói: “Nếu lý do là, ta chỉ đơn giản muốn để Hạo Vương ngồi lên ngôi kia... ngươi tin không?”

“Ngươi với hắn có tình cảm với nhau hả? Ngươi si mê hắn đến mức không có hắn thì sống không nổi ư?”

“Không phải!”

RẦM!

Ôn Lư Dụ đập tay mạnh xuống bàn: “Ngươi mẹ nó không thể nói một câu thật lòng với sư huynh ngươi sao?!”

Cố Trường Bình từ từ nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh buốt: “Giữa cõi phồn hoa này, quyền thế như núi, mỹ nhân như ngọc. Nếu trên đời chỉ có một người có thể ngồi lên ngai vàng, thì tại sao người đó... không phải là kẻ có năng lực nhất?”

Ôn Lư Dụ nghẹn lời.

“Nói một cách ích kỷ hơn, hắn ngồi lên đó thì ta được lợi hơn. Bởi vì ta là kẻ tham sống sợ chết. Từ lúc chào đời, tính mạng của ta đã bị người khác nắm trong tay.” Cố Trường Bình cúi đầu, lạnh lùng cười: “Vì sao ta không thể tự quyết định sống chết của chính mình?”

Ôn Lư Dụ nhìn chằm chằm vào hắn, không chớp mắt.

Do rượu nên trên gương mặt hắn vẫn còn hơi ửng đỏ...

Lạ thật, rõ ràng là một công tử nhà danh môn ôn nhã phong lưu, sao trong xương cốt lại mang theo máu phản nghịch?

“Cố Trường Bình!” Hắn gọi cả họ tên: “Ngươi có biết ta thích gì nhất? Ghét gì nhất không?”

Không đợi Cố Trường Bình đáp, hắn đã tự trả lời: “Ta ghét nhất hai chữ 'quy củ', thích nhất là phá cách. Người ta bảo làm quan không thể háo sắc, vì chữ ‘sắc’ trên đầu có con dao, mà ta lại mê nữ sắc. Người ta bảo quan đi đường quan, cướp đi đường cướp, ta thì vừa làm quan, lại cũng tinh thông đạo cướp.”

Cố Trường Bình ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy nên chúng ta là cùng loại.”

“Phải... cũng không phải. Ngươi còn độc hơn ta!”

Ôn Lư Dụ cụng ly với hắn: “Ngày sau nếu thật sự thành chuyện lớn, ta chỉ có một yêu cầu.”

Ánh mắt Cố Trường Bình sáng lên: “Nếu thật sự thành, ta để dành chức Tri phủ Dương Châu cho ngươi!”

Mắt Ôn Lư Dụ trợn tròn, kinh ngạc nhìn hắn. Hồi lâu mới buông một câu chửi: “Mẹ nó, ngươi đúng là giun trong bụng ta rồi!”

“Gia!”

Tiếng Tề Lâm vọng từ ngoài cửa vào: “Thất gia vẫn đang đợi ở tiểu hoa sảnh!”

“Đi thôi!” Ôn Lư Dụ đứng dậy: “Lâu rồi không gặp tên nhóc ấy, ta đi cùng ngươi xem một chút!”

“Ngươi đi theo làm gì?”

“Ồ, khẩu khí này hơi chua đấy?”

Cố Trường Bình lười đáp lại hắn, miệng tên này từ trước đến nay chẳng nói lời nghiêm chỉnh bao giờ.

Hai người đẩy cửa hoa sảnh ra, nào còn bóng dáng Tĩnh Bảo đâu.

“Người đâu rồi?” Cố Trường Bình hỏi.

Tề Lâm gãi đầu: “Vừa rồi còn ngồi đây mà, sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi?”

“Tên nhóc này nhất định đánh đổ chén trà rồi chột dạ bỏ trốn!” Ôn Lư Dụ chỉ tay.

Cố Trường Bình hơi nhíu mày.

...

Tĩnh Bảo đã bỏ chạy rồi, chạy trong vội vàng, lúng túng.

Về tới phòng, nàng đóng sầm cửa lại, ngay cả A Man cũng bị nhốt ngoài.

Vào trong phòng, nàng không thắp đèn. Trong bóng tối, nàng cởi áo khoác ngoài, cởi cả áo trong... Khi tay chạm phải dải băng trắng trước ngực, ngón tay run lên.

Tháo từng vòng từng vòng xuống, n** m*m m** trước ngực bật ra...
Nàng nâng tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào làn da mềm... Vô vàn cảm xúc không thể gọi tên ập đến.

Xa lạ. Lo sợ. Băn khoăn. Đau lòng...

Đột nhiên, ánh sáng bị tia chớp xé rách, cả thế giới bừng lên trắng xóa trong khoảnh khắc, rồi lại chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Tĩnh Bảo thu tay lại, nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.