Tĩnh Bảo thấy áo quần hắn ướt một bên, bèn hỏi: “Bên ngoài đang mưa à?
“Vừa có một trận mưa lớn!
Phó Thành Đạo phủi tay áo, ngồi xuống đối diện Tĩnh Bảo: “Giờ thì ngớt rồi.
Lúc này, tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, Tĩnh Bảo ung dung nhấp trà, không nói gì thêm. Đợi đến khi tiểu nhị khép cửa đi rồi, nàng mới đứng dậy rót rượu vào chén cho cả hai.
Có những lời, nếu không nhờ men rượu, thật khó nói nên câu.
Phó Thành Đạo cũng rất biết điều mà im lặng. Hắn vóc người cao lớn, lông mày rậm, đường nét khuôn mặt cương nghị. Khi cúi đầu uống rượu, trông như mang nặng tâm sự.
Rượu qua ba tuần, món đã qua năm vị, Tĩnh Bảo buông đũa.
“Phó đại ca, có một câu để trong lòng ta rất lâu rồi, vẫn luôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám mở miệng.”
“Ta biết ngươi muốn hỏi gì!”
Phó Thành Đạo không để Tĩnh Bảo khó xử.
Mục đích của bữa tiệc hôm nay hắn rõ như lòng bàn tay. Trên đường tới đây, tâm trạng cứ như có trống đánh trong lòng. Nhưng đến lúc ngồi đối diện nhau, trái lại lại cảm thấy bình thản.
Như thể những bí mật bị chôn giấu tận đáy lòng, rốt cuộc cũng hé ra một khe hở, cho phép hắn trút bỏ đôi chút.
Hắn cũng muốn trút ra!
“Thất gia, ta là có tình với nàng nhưng chỉ dừng lại ở lễ. Lỗi đều ở ta. Nàng chưa từng hay biết dù chỉ là nửa phần.”
Ánh mắt Phó Thành Đạo cuộn trào xúc cảm: “Ta cũng từng đọc qua sách thánh hiền, trong lòng nảy sinh tâm niệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904890/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.