Tĩnh Bảo phát hiện Tiền Tam Nhất đúng là bị trúng tà rồi.
Một cây bút lông cầm trong tay, ngòi bút cách giấy ba tấc, hắn giữ nguyên tư thế đó suốt một khắc đồng hồ, không nhúc nhích.
Cũng không thấy mỏi!
Nàng đâu biết rằng lúc này trong đầu Trạng nguyên Tiền đang dựng lên một màn kịch tuyệt đỉnh.
Theo lời Phượng Tiên kể, hôm hắn rời đi, có một kẻ áo đen xuất hiện, dùng dao găm kề cổ nàng hỏi về Lý Khanh Khanh và con gái nàng ta, còn lấy ra một bức họa chân dung một nam nhân đưa Phượng Tiên nhận diện.
Thịnh Nhị thường dùng dao găm, có thể suy ra kẻ áo đen là nàng.
Vậy người trong tranh là ai?
Là người tình của nàng?
Hay là kẻ thù của nàng?
Nếu là người tình, vậy có phải người đó đã mất tích rồi không?
Người tình sao lại mất tích?
Chẳng lẽ bỏ nàng mà chạy theo nữ nhân khác?
Vì sao phải bỏ đi?
Là vì chán ghét tính cách nàng quá cổ quái, miệng mồm quá độc, hay vì nàng không có chút nữ tính nào?
Những “vì sao” không hồi kết ấy, có liên quan đến việc nàng cải nam trang vào Cẩm Y Vệ không?
Còn nữa...
Hai khối thịt trước ngực kia, nàng che giấu kiểu gì vậy?
Chỉ dùng một mảnh vải trắng thôi sao???
“Tĩnh Thất!”
“Hả?”
Tiền Tam Nhất đặt bút lên giá: “Ngươi nói xem, trên đời có nữ nhân giả trang nam nhân không?”
“Phụt!”
Một ngụm trà ấm phun thẳng ra ngoài, Tĩnh Bảo không kịp lau, mặt trắng bệch hỏi: “Ngươi... ngươi vừa nói gì?”
“Còn giả đến mức sống động như thật, ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904916/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.