🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Tĩnh Bảo phát hiện Tiền Tam Nhất đúng là bị trúng tà rồi.

Một cây bút lông cầm trong tay, ngòi bút cách giấy ba tấc, hắn giữ nguyên tư thế đó suốt một khắc đồng hồ, không nhúc nhích.

Cũng không thấy mỏi!

Nàng đâu biết rằng lúc này trong đầu Trạng nguyên Tiền đang dựng lên một màn kịch tuyệt đỉnh.

Theo lời Phượng Tiên kể, hôm hắn rời đi, có một kẻ áo đen xuất hiện, dùng dao găm kề cổ nàng hỏi về Lý Khanh Khanh và con gái nàng ta, còn lấy ra một bức họa chân dung một nam nhân đưa Phượng Tiên nhận diện.

Thịnh Nhị thường dùng dao găm, có thể suy ra kẻ áo đen là nàng.

Vậy người trong tranh là ai?

Là người tình của nàng?

Hay là kẻ thù của nàng?

Nếu là người tình, vậy có phải người đó đã mất tích rồi không?

Người tình sao lại mất tích?

Chẳng lẽ bỏ nàng mà chạy theo nữ nhân khác?

Vì sao phải bỏ đi?

Là vì chán ghét tính cách nàng quá cổ quái, miệng mồm quá độc, hay vì nàng không có chút nữ tính nào?

Những “vì sao” không hồi kết ấy, có liên quan đến việc nàng cải nam trang vào Cẩm Y Vệ không?

Còn nữa...

Hai khối thịt trước ngực kia, nàng che giấu kiểu gì vậy?

Chỉ dùng một mảnh vải trắng thôi sao???

“Tĩnh Thất!”

“Hả?”

Tiền Tam Nhất đặt bút lên giá: “Ngươi nói xem, trên đời có nữ nhân giả trang nam nhân không?”

“Phụt!”

Một ngụm trà ấm phun thẳng ra ngoài, Tĩnh Bảo không kịp lau, mặt trắng bệch hỏi: “Ngươi... ngươi vừa nói gì?”

“Còn giả đến mức sống động như thật, ai cũng không nhìn ra được?”

Tĩnh Bảo bật dậy, suýt nữa làm đổ cả bút mực trên bàn: “Tiền Tam Nhất, ngươi...”

“Ngươi đừng kích động!” Tiền Tam Nhất kéo Tĩnh Bảo ngồi xuống: “Loại người điên cuồng như vậy ta cũng chưa từng thấy, chỉ là tưởng tượng trong đầu thôi.”

Tĩnh Bảo: “...”

Tiền Tam Nhất: “Ngươi nói hai khối trước ngực nữ nhân ấy nặng như thế, chỉ dùng vải trắng băng lại thì băng nổi không?”

Tĩnh Bảo: “...”

Tiền Tam Nhất: “Không thấy khó chịu sao?”

Tĩnh Bảo: “...”

Tiền Tam Nhất: “Nếu nam nhân giả làm nữ nhân, thì bên dưới cũng phải bịt lại hả? Hình như không được lắm.”

Hắn còn tự hỏi tự trả lời.

Toàn thân Tĩnh Bảo nổi da gà, im lặng nghe thêm một lúc, cuối cùng xác định tên này không phải phát hiện bí mật của nàng, mà là thật sự bị ma nhập rồi.

“Tiền Tam Nhất!”

Nàng nhìn hắn đầy lo lắng: “Có phải ngươi mệt rồi không? Hay nghỉ một lát đi, không thì xin nghỉ bệnh tiếp nhé!”

“Xin bệnh gì mà xin! Chúng ta phải yêu nghề, chăm chỉ làm việc!”

Tiền Tam Nhất giọng điệu đầy trọng trách, còn vỗ vai Tĩnh Bảo, rồi lại cầm bút lên, tiếp tục phân tích và suy luận sâu hơn về màn kịch trong đầu.

“Không phải trúng tà, mà là bị ma ám rồi!”

Tĩnh Bảo nhìn dáng vẻ của hắn, cuối cùng đưa ra kết luận như vậy.

...

“Nhị gia, chuyện về tân Trạng nguyên, đã tra rõ rồi!”

“Nói đi!”

“Tiền Trạng nguyên chẳng có gì đặc biệt, nhưng cha mẹ hắn thì hơi...”

Thịnh Nhị lạnh lùng liếc Trương Triều, Trương Triều bị ánh nhìn làm cho khựng lại, vội nói: “Từ khi Tiền Tam Nhất bảy tuổi, cha mẹ hắn đã không sống chung viện, cũng không nói chuyện với nhau.”

“Vì sao?” Thịnh Nhị ngạc nhiên.

“Mẹ của Tiền Tam Nhất tên là Nhậm thị, ban đầu là được định gả cho đại gia nhà họ Tiền, Tiền Cẩm Niên. Nhưng Tiền Cẩm Niên đoản mệnh, hai nhà đều có tính toán riêng, nên mới gả Nhậm thị cho nhị gia Tiền Cẩm Thư.”

“Tính toán gì?”

“Nhà họ Tiền thanh quý, còn nhà họ Nhậm giàu có, người thanh quý thì muốn tiền, người có tiền thì muốn cái danh quý tộc.”

“Ừ!”

“Thật ra Tiền Cẩm Thư có một người tình tên là Phượng Tiên, vốn là kỹ nữ nổi danh trong kinh thành, không chỉ dung mạo xuất chúng mà còn giỏi cầm kỳ thư họa, rất được đám sĩ tử quan lại ái mộ. Tiền Cẩm Thư thật lòng với nàng ta, sau khi cưới Nhậm thị một năm, bèn chuộc thân cho Phượng Tiên, rước về làm thiếp.”

Thịnh Nhị bắt đầu hứng thú: “Chỉ là một thiếp thất, chắc không gây ra sóng gió gì lớn.”

“Nhị gia nói sai rồi, nữ nhân này không đơn giản chút nào.”

Trương Triều cười nhạt: “Nghe nói sau khi Phượng Tiên vào phủ, Tiền Cẩm Thư hiếm khi lui tới phòng Nhậm thị.”

“Sủng thiếp diệt thê?”

“Tiền Cẩm Thư làm quan, không dám làm quá đáng, nếu không thì sao sinh được Tiền Tam Nhất. Để giữ cân bằng, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều giao cho Nhậm thị làm chủ, tỏ ý tôn trọng chính thê.”

“Thế có giữ cân bằng thật không?”

“Cũng coi như có. Sau khi sinh Tiền Tam Nhất, Nhậm thị yên tâm quản gia, trông nom cửa hàng, dạy con, quan hệ giữa vợ chồng coi như hòa thuận. Cho đến khi Phượng Tiên mang thai.”

“Nói tiếp!”

“Phượng Tiên mang thai chín tháng, sinh ra một bé gái, nghe nói rất trắng trẻo đáng yêu, Tiền Cẩm Thư yêu không rời tay, suốt ngày bế trong lòng. Nhưng chẳng hiểu sao, đứa bé ấy đột ngột chết yểu.”

“Chết yểu?”

Thịnh Nhị lập tức cảm thấy có ẩn tình: “Chết như thế nào?”

“Có người nói là bệnh chết, cũng có lời đồn là do Nhậm thị ra tay. Nhiều cách nói khác nhau, chuyện cũng đã lâu, người biết chân tướng rất ít, tiểu nhân không tra ra được sự thật.”

“Sau đó thì sao?”

“Tiền Cẩm Thư nổi giận muốn bỏ Nhậm thị. Nhậm thị cũng cứng cỏi, chỉ nói nếu có hưu thư thì nàng sẽ rời đi. Lúc này, hai bên gia tộc đứng ra hòa giải, sự việc tạm thời dừng lại. Nhậm thị thu xếp hành lý, về quê mẹ ở Cẩm Thành một thời gian.”

Trương Triều nói khô cả miệng, nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Nửa năm sau, không hiểu sao Tiền Cẩm Thư lại đuổi Phượng Tiên ra khỏi phủ, rồi đưa con trai đến Cẩm Thành đón Nhậm thị về. Nhậm thị vì con nên quay lại, nhưng từ đó, một người ở viện Đông, một người ở viện Tây, không còn qua lại nói chuyện nữa.”

Thịnh Nhị nhíu mày nhìn Trương Triều.

Trương Triều vội nói: “Trong đó có lời đồn, nói Phượng Tiên bắt chước Võ hậu, tự tay b*p ch*t con gái, vu oan cho chính thê để mưu đồ thượng vị; cũng có người nói cái thai Phượng Tiên mang không phải là con của Tiền Cẩm Thư.”

“Nội viện đúng là nơi lắm chuyện nhốn nháo. Còn gì khác không?”

Trương Triều nhìn Thịnh Nhị: “Phượng Tiên sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Tiền, quay lại nghề cũ, sau nhiễm bệnh bẩn, dần dần biến mất khỏi tầm mắt thế gian. Giờ còn sống hay đã chết thì không rõ.”

Thịnh Nhị nghĩ đến đám kỹ nữ trong am ni cô, đôi mày kiếm cau chặt.

Một lúc lâu sau, nàng nói: “Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, chôn trong bụng đi. Lui ra!”

“Rõ!”

...

Đêm xuống.

Tiền Tam Nhất thỉnh an xong, vào phòng tắm gột rửa.

Vừa ngồi vào thùng gỗ, ngẩng đầu lên lập tức thấy một người đang ngồi tựa ở bậu cửa sổ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt đó, dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra.

Là Thịnh Nhị.

Tiền Tam Nhất giật nảy mình, đầu chưa kịp nghĩ gì, đã quát to: “Ngươi mẹ nó, nửa đêm canh ba nhìn trộm nam nhân tắm rửa, đầu óc có bệnh à!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng người loáng qua, người trên cửa sổ biến mất. Tiếp theo đó, một con dao găm lạnh lẽo kề ngang cổ hắn.

“Tiền Tam Nhất, đêm hôm thanh vắng, chúng ta tính toán nợ cũ một phen.”

“Họ Thịnh kia, giữa chúng ta chẳng phải đã thống nhất xong rồi sao, còn gì mà tính toán nữa?”

Tiền Tam Nhất quay đầu lại.

Trong ánh nến lay động, lửa giận cuộn trào nơi mắt hắn, ánh mắt Thịnh Nhị cũng sắc như dao. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.