Người kia nằm rạp xuống, đầu đội một đống cỏ khô, lộ ra nửa khuôn mặt, đang dùng ánh mắt kinh hãi không cách nào hình dung được mà nhìn hắn chằm chằm.
Trời tối đen như mực, chẳng nhìn rõ là ai, Ôn Lư Dụ phản xạ theo bản năng: nhào tới, b*p ch*t kẻ tận mắt chứng kiến này.
Nhưng người kia lại trông còn sợ hơn hắn, lập tức rụt người lại vào đống cỏ, cả người như con rùa rút vào mai.
Ngươi tưởng rút vào đó là xong sao?
Tên khốn, đợi đấy!
Ôn Lư Dụ loạng choạng chạy tới chỗ Cố Dịch, nói mấy câu, ánh mắt Cố Dịch lập tức lộ sát ý, rút trường kiếm lao tới.
Không nói lời nào, trường kiếm đâm thẳng vào đống cỏ, đâm liên tiếp ba nhát thì trong đống cỏ chợt vang lên tiếng kêu: “Đừng đâm nữa, đừng đâm nữa, là ta đây!”
Giọng này… sao nghe quen quen?
Lúc này, đống cỏ động đậy, có người nhô mông lên chui ra khỏi đó.
Người kia gạt cỏ trên đầu, nhăn nhó cười như khóc còn dễ nhìn hơn: “Cố Dịch, là ta… ta là Uông Tần Sinh.”
Uông Tần Sinh!?
Cố Dịch ban đầu ngạc nhiên, nhưng vừa nghe xong lập tức nhanh như chớp đặt kiếm ngang cổ Uông Tần Sinh.
Uông Đại nhân chưa kịp đái ra quần, nước mắt đã lã chã tuôn rơi như suối, không ngừng được.
Cố Dịch sửng sốt.
Ôn Lư Dụ đứng bên cạnh cũng sững người.
Uông Tần Sinh nấc lên từng cơn, khóc lặng trời đất, nhưng tuyệt nhiên không phát ra âm thanh nào.
Hắn dễ dàng sao!
Cao Triều vừa đi khỏi, hắn lập tức đêm nào cũng gặp ác mộng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907082/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.