Ngay khi cửa thang máy mở ra, Dư Hi Dương đi về phía trước, cậu mệt lòng, không muốn trả lời câu hỏi của Mạnh Dược.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lãm đứng ở cửa, đối phương thấy cậu còn có người giúp đỡ, đôi mắt to theo phong cách châu Âu kia nguy hiểm nheo lại, Dư Hi Dương thầm nghĩ không tốt, đây là điềm báo mất hứng của hắn.
Chợt cậu nghĩ, cậu sợ hắn cái quỷ gì chứ? Liền ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi tới.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Mạnh Dược trung khí mười phần hô, “Đại ca!”
Không khác gì xã hội đen, Dư Hi Dương muốn tránh xa Mạnh Dược, cậu vội vàng đi về phía ký túc xá, Tần Lãm cũng không nhúc nhích ngón tay, đứng ở đó như một người chủ để xem họ bận rộn.
Khi đi ngang qua Tần Lãm, Dư Hi Dương không biết vì sao hắn đột nhiên lương tâm trỗi dậy, đột nhiên cầm lấy cái túi lớn trong tay, dùng tay kia túm cánh tay cậu kéo vào cửa.
Tần Lãm tùy ý cất đồ vào ký túc xá, tiếp tục kéo Dư Hi Dương vào phòng của bọn họ, đóng cửa lại.
Mạnh Dược không dám nói chuyện của đại ca, cậu ta cứ thành thật ở trong nhà ăn mà không gõ cửa phòng bọn họ.
“Có chuyện gì vậy?” Dư Hi Dương bị hắn tha đi như vậy sớm đã mất bình tĩnh, hữu khí vô lực hỏi.
Tần Lãm hít ngửi không khí, “Chính mình cũng không ngửi được sao?”
“Ngửi được cái gì?” Dư Hi Dương cúi đầu ngửi chính mình, “Cái gì cũng không có, tin tức tố của tôi tràn ra ngoài sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-the-nhung-la-cai-o/457515/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.