"Lão quy, chuyện này ngươi đừng nói nữa, thù ngày hôm đó Nguyệt Minh Không kết với ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại nàng ta, nữ nhân như vậy, thủ đoạn không ít, không để ta tùy ý sử dụng cũng thật đáng tiếc.
""Chỉ có điều lại tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, không phải hắn chỉ có gia thế bối cảnh bất phàm thôi sao? Trừ cái đó ra hắn còn có gì đặc biệt hơn người nữa mà có nhiều người sợ hắn như vậy.
" Diệp Lăng có chút khinh thường mà bĩu môi.
Hắn một đường đi đến hôm nay không phải dựa vào gia thế hay bối cảnh mà hoàn toàn là nhờ vào Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa, từ nhỏ chém giết không ngừng đến khi vô cùng cường đại mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Cho nên từ tận đáy lòng hắn khinh thường những tên chí tôn trẻ tuổi vừa mới sinh ra đã ở vạch đích như tên Cố Trường Ca kia.
Cái gì mà Cổ Đế chuyển thế, chân tiên chi tư, lúc gặp thời điểm chém giết, hắn có đủ khả năng để chém giết bọn hắn.
Đây là sự tự tin của Diệp Lăng!"Ân.
"Bỗng nhiên, Diệp Lăng nhướng mày, cảm nhận bầu không khí có chút gì đó không ổn, trong bóng đêm, giữa đất trời lặng lẽ như tờ, có cường giả tiến vào nơi này.
Uy áp hào hùng mà kinh khủng, như một tinh thần cổ lão phương xa đáp xuống, mang theo cỗ khí tức khiến người ta phải biến sắc.
"Là ai?"Diệp Lăng nổi lên lòng cảnh giác, nhìn chằm chằm ngoài phủ đệ.
Gió ngừng.
Dưới ánh trăng, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thien-menh-dai-nhan-vat-phan-phai/2677596/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.