Cố Quân Thiên vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy một căn phòng đơn sơ được xây từ những phiến đá.
Hoặc nên nói, căn phòng này tuy trông đơn sơ, nhưng bốn phía tường đều được đục từ những tảng đá nhẵn bóng, dưới nền cũng lát đá chỉnh tề, chỉ nhìn qua thôi cũng biết đây là một gian phòng được xây dựng hết sức tỉ mỉ.
Trong phòng có rất ít đồ đạc, nhưng chính vì vậy mà khiến căn phòng không thể có chỗ ẩn nấp, bảo đảm an toàn cho chủ nhân.
Ngay cả y phục trên người hắn, tuy không được làm từ vật liệu tinh xảo, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng biết là hàng thủ công được dệt may công phu, hao tốn không ít sức lực.
Trên tường có treo đèn đồng thau, giường phủ da hổ, càng làm nổi bật thân phận bất phàm của chủ nhân căn phòng này.
Cố Quân Thiên không nhớ ra bản thân vốn là ai, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy mình xuyên đến làm một quý tộc ở thời đại có năng lực sản xuất thấp kém.
Ngay lúc Cố Quân Thiên còn đang mơ hồ, một đoàn nữ nhân đi vào dưới sự dẫn dắt của một trung niên nam mặt trắng, không râu.
Vị trung niên này vừa nhìn thấy Cố Quân Thiên liền cao giọng hô lên:
“Bệ hạ, đại quân của Nhiếp Chính Vương sắp tới nơi rồi, ngài nên chuẩn bị xuất thành nghênh đón!”
Mình là... “Bệ hạ”?
Nhưng tại sao tên thái giám này lại chẳng hề có chút cung kính nào với mình?
Còn Nhiếp Chính Vương kia là ai?
Khi Cố Quân Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thuc-su-chi-muon-phat-trien-su-nghiep/2796783/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.