Đại điện dần quay về yên tĩnh, đám người chờ đợi Thanh Bình Đế lên tiếng.
Căn cứ vào quy củ những năm qua, Thanh Bình Đế phải hỏi hoàng tử đoạt giải nhất muốn được khen thưởng gì, nhân tiện khích lệ vài câu.
Nhưng năm nay không giống, hoàng tử đoạt giải nhất là Tiết Yến.
Nhất thời, mọi người không kiềm được mà nhìn về phía Thanh Bình Đế, chờ xem thái độ của hắn.
Nhưng mà, Thanh Bình Đế lại không hề lên tiếng một lúc lâu.
Hắn ngồi ở chỗ cũ ngu ngơ nửa ngày trời, nhìn chằm chằm Tiết Yến.
Hiển nhiên không ai dám thúc giục hắn.
Đám người không dự đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, liếc mắt nhìn nhau, song không dám nói chuyện.
Mà khi bọn họ tập trung vào Thanh Bình Đế lại không chú ý đến, Nghi tiệp dư ngồi giữa các phi tần lộ ra thần sắc khẩn trương, nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào trong da thịt.
Sau một lát, Thanh Bình Đế mở miệng.
"Tiết Yến, sau yến tiệc ngươi lưu lại đi." Hắn nói.
Dứt lời, hắn không nói gì nữa, cũng không quan tâm đám người hai mặt nhìn nhau, chỉ nâng tay khoác khoác, ra hiệu cho đàn sáo tiếp tục, bảo mọi người tiếp tục yến ẩm.
Mà, khăn lụa trong tay Nghi tiệp dư, theo câu mệnh lệnh nhẹ nhàng bâng quơ kia của Thanh Bình đế, phất phơ rơi trên mặt đất.
Đào Chi đứng bên vội vàng tiến lên nhặt.
Lại thấy khăn lụa thêu hoa thượng hạng không biết từ khi nào đã bị vò đến nhăn nhúm.
——
Chỉ có Thanh Bình Đế biết hắn nghĩ gì.
Bắt đầu từ khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tro-thanh-anh-trai-cua-nu-chinh-trong-truyen-nguoc/971536/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.