"Sao vậy?"
Quân Hoài Lang nghe thấy giọng Tiết Yến từ phía sau. Y nhìn lên thấy Tiết Yến đang đến gần, cúi nhìn y.
Chỉ xét về màu sắc, hai cặp mắt này có vẻ ngoài rất giống nhau.
"Có một con mèo." ánh mắt Quân Hoài Lang mang theo ý cười nói với Tiết Yến.
Tiết Yến bắt gặp ý cười dịu dàng trong mắt y, trái tim bất giác mềm nhũn.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn con mèo vằn nhỏ trong góc.
Một nửa bộ lông mềm mịn bị ướt, phần còn lại cảnh giác dựng lên, như thể làm cho mình trông dữ tợn hơn.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, tiếng meo meo non nớt như đang làm nũng.
Tiết Yến chỉ liếc nhìn nó, rồi ghét bỏ quay mắt đi chỗ khác.
Quân Hoài Lang đưa tay về phía mèo con.
"Cơn mưa này không thể tạnh được trong chốc lát, nó còn nhỏ như vậy, cứ dầm mưa thế này sẽ chết cóng mất." Quân Hoài Lang nói, ngập ngừng thử chạm vào nó.
Mèo con làm động tác muốn cắn y, răng sữa quét qua bàn tay cũng không có bao nhiêu sức, nhẹ tênh như đang nũng nịu.
Lúc này, Phất Y cách đó không xa, hắt hơi một cái.
Quân Hoài Lang đột nhiên nhớ ra, quay đầu nói với Phất Y "Ngươi có phải không thể ở gần động vật có lông?"
Y còn nhớ, Phất Y lúc nhỏ từng ôm một chú chó con, lông chó dính vào người làm hắn hắt hơi và nổi mẩn đỏ, chịu khổ mấy ngày liền mới khỏi.
Phất Y xấu hổ nói "Thiếu gia, không cần lo cho nô tài."
Có lý nào vì nô tài không thể ở gần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tro-thanh-anh-trai-cua-nu-chinh-trong-truyen-nguoc/971585/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.