Phương Vỹ Huyền đến chỗ căn nguyên rồng trước mặt, đưa tay ra, nắm lấy xiềng xích, kéo mạnh.
Ở độ sâu hơn bốn nghìn mét dưới đáy biển mà những sợi xích này vẫn còn nguyên vẹn, bền đến mức nào khỏi phải nói.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn có thể làm đứt dây xích một cách dễ dàng.
“Ầm!”
Ngay sau khi dây xích đứt, toàn bộ căn nguyên rồng đều lấy đà nổ tung, sóng nước tràn ra ngoài.
Phương Vỹ Huyền đặt tay lên viên căn nguyên, lập tức cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt.
Nhưng khi lòng bàn chạm vào vỏ ngoài của căn nguyên, Phương Vỹ Huyền có thể cảm nhận được hơi thở thần thánh, uy nghiêm từ bên trong trào ra.
Rõ ràng, do bị pháp trận trên hòn đảo hấp thu nhiều năm nên căn nguyên này không còn trong tình trạng dồi dào.
Nhưng đối với Phương Vỹ Huyền, thế là đủ.
“Tìm một nơi để hấp thu thôi.
”
Phương Vỹ Huyền vô cùng kích động, bỏ viên căn nguyên rồng vào túi đựng đồ, sau đó bơi lên phía trên.
…
Trên hòn đảo.
Vân Nhất Trì đang tham lam hấp thu long tức rơi ra từ vòng xoáy ánh sáng vàng trên đầu.
Đồng thời, hai mắt sáng lên, anh ta liếm môi nhìn Long Hy Phượng đang ngồi trước mặt.
“Chủ động chút đi, tôi có thể tha cho cái mạng cho cô.
”
Long Hy Phượng mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy kịch liệt, sợ tới mức không dám há miệng ra nói.
Cô ta là cô cả của nhà họ Long, từ nhỏ đã được bao bọc, chiều chuộng.
Ở đảo Cửu Long, ai nhìn thấy cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tu-luyen-da-5000-nam/2354269/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.