Lão tổ Kim gia nghe được nghi vấn của Trần Đạo Huyền, cũng không có ý
giải thích.
Chỉ là khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Đạo
Huyền.
Bầu không khí im lặng ấp ủ trong đại điện.
Vẻ "khẩn trương" trên mặt Trần Đạo Huyền dần dần thu liễm, ánh mắt lãnh
đạm của hắn nhìn về phía lão tổ Kim gia nói:
- Ngươi như thế nào nhìn ra ta không phải tộc trưởng Thẩm gia?
Nghe được câu nghi hoặc này, lão tổ Kim gia nhất thời cười càng vui vẻ.
- Vốn ta cũng không xác định, gần đây Thẩm gia bộc phát đại chiến của tu sĩ
Kim Đan, còn chết trận một vị, việc này mặc dù đột ngột nhưng ở trong giới tu
hành, hành vi tranh đoạt bảo vật cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì.
Hắn dừng một chút:
- Điều duy nhất làm ta nghi ngờ là lúc ngươi vừa gặp ta.
- Ta gặp ngươi?
Trần Đạo Huyền nhíu mày.
- Vâng, ngươi gặp ta.
Lão tổ Kim gia nhìn Trần Đạo Huyền:
- Mặc dù ngươi giả vờ rất lo lắng, nhưng ở trong mắt ngươi, ta không nhìn
thấy nỗi sợ hãi. Thử hỏi lần đầu tiên một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhìn thấy Kim Đan
chân nhân, làm sao trong ánh mắt lại không sợ hãi?
Trần Đạo Huyền im lặng, một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ nói:
- Chính là vì điểm này liền hoài nghi thân phận của ta?
- Ừm.
Lão tổ Kim gia gật đầu:
- Táo bạo hoài nghi luôn đúng, nhưng biểu hiện tiếp theo của ngươi mới để
cho ta chân chính xác định ngươi không phải Thẩm Mậu Thanh.
- Ồ?
Trần Đạo Huyền có hứng thú nhìn hắn.
- Ta biểu hiện ra hoài nghi với thân phận của ngươi rõ ràng như thế, nếu là
Thẩm Mậu Thanh chân chính, giờ phút này đã sớm nằm trên mặt đất giải thích
cầu xin tha thứ, mà không phải phản bác ta. Chỉ có thực lực của ngươi quá đủ
để đứng ở trước mặt ta, căn bản không giống như bộ dáng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ
nên có.
ổ
Lão tổ Kim gia cười nhạt nói.
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương, Trần Đạo Huyền dứt khoát ngồi xuống
trước mặt hắn, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá vị lão tổ Kim gia trước mắt.
Vị lão tổ Kim gia này khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ đạo bào màu tím nhạt
thêu viền vàng, ngồi xếp bằng trên một khối bồ đoàn chế tạo từ linh ngọc, một
bộ dáng trí tuệ vững vàng.
Trần Đạo Huyền đang đánh giá đối phương, Kim Thần Anh cũng đang đánh
giá Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền bị đánh vỡ thân phận, dứt khoát cũng không có tiếp tục
ngụy trang mà là lộ ra bộ mặt vốn có của mình.
Cảm nhận được sinh cơ tràn đầy trên người Trần Đạo Huyền, Kim Thần
Anh cảm thán nói:
- Ngươi biết không? Đại danh Trần Đạo Huyền ngươi đã sớm truyền khắp
toàn bộ cao tầng Huyền Thanh đạo minh rồi. Ta thật sự không nghĩ tới, giờ phút
này ngươi không trốn ở phía sau Càn Nguyên Kiếm Tông, mà lại còn dám đặt
chân vào nội địa Huyền Thanh đạo minh. Chẳng lẽ ngươi không biết, một khi
hành tung của ngươi bại lộ, Huyền Thanh đạo minh sẽ phái ra bao nhiêu tu sĩ
Nguyên Anh đuổi giết ngươi sao?
- Nếu ta đã dám đến, tất nhiên sẽ không sợ hãi Huyền Thanh đạo minh đuổi
giết.
Trần Đạo Huyền dừng một chút:
- Ngược lại ngươi, ngươi không sợ ta giết ngươi sao? Hay là ngươi cảm thấy
có thể dựa vào thực lực đó để quần nhau với ta một phen, đợi đến khi tổ phụ
ngươi đến viện trợ.
- Tổ phụ của ta?
Kim Thần Anh lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đùa cợt.
- Đúng vậy, hắn thực sẽ cứu ta, nhưng đó không phải là để cứu ta mà là để
cứu hắn.
Dường như nghe ra giọng điệu của Kim Thần Anh mang oán khí rất sâu,
Trần Đạo Huyền nhìn về phía hắn:
- Ngươi có thù với tổ phụ ngươi?
- Ha ha, thù ngược lại không nói tới, ta tu hành đến nay hơn ba trăm năm, tài
nguyên tu hành trong thời gian đó, cho dù đệ tử thân truyền của Huyền Dương
tông đều phải ghen tị không thôi. Và những tài nguyên tu hành này đều được
ông ta cung cấp, chỉ là tất cả những gì ông ta làm, không phải vì ta mà là cho
chính ông ấy!
Nói xong, Kim Thần Anh cởi đạo bào, lộ ra lồng ngực của mình.
Chỉ thấy một đường vân huyết sắc phức tạp hình tròn, in thật sâu trên ngực
của Kim Thần Anh.
- Khế ước huyết nô!
ầ ề ồ ầ ế
Trần Đạo Huyền nhìn lồng ngực của Kim Thần Anh, khiếp sợ không thôi.
Cái gọi là khế ước huyết nô chính là một loại khế ước nô lệ vô cùng tà ác,
đối tượng của loại khế ước nô lệ này không phải là người ngoài, mà là huyết
duệ trực hệ của mình.
Nhìn thấy khế ước huyết nô trong lồng ngực Kim Doanh Anh, Trần Đạo
Huyền lập tức biết tiền căn hậu quả.
Ở giới tu hành, sau khi tu sĩ đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ liền dần dần có khả
năng đoạt xá.
Chẳng qua, mặc dù trên lý thuyết đoạt xá người khác có thể làm cho tu sĩ
sống lại một đời, nhưng sẽ làm cho thần hồn của tu sĩ cùng thân thể người bị
đoạt xá bài xích lẫn nhau.
Vì giải quyết vấn đề này, có tu sĩ nghiên cứu ra một loại pháp môn để cho
hậu duệ trực hệ của mình trở thành đối tượng đoạt xá của mình.
Loại pháp môn này yêu cầu người bị đoạt xá bắt đầu từ thời thơ ấu đã bị tu sĩ
sử dụng bí pháp bồi dưỡng, làm cho thân thể của hắn cùng thần hồn tu sĩ càng
ngày càng phù hợp.
Thẳng đến khi tu sĩ thọ nguyên sắp tới, lại đoạt xá cái thân thể tỉ mỉ bồi
dưỡng này, để cho hắn sống lại một đời.
Trần Đạo Huyền làm tu sĩ Kim Đan kỳ, đương nhiên cũng là có nghe thấy
loại bí pháp tà ác đại danh đỉnh đỉnh này.
Chẳng qua là tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên.
Là một tu sĩ gia tộc, Trần Đạo Huyền căm ghét sâu sắc đối với cách làm ô uế
thân tình cùng huyết mạch của gia tộc này.
Coi huyết mạch của mình như một hạt giống, bón phân bồi dưỡng, đợi đến
thời cơ thích hợp liền lấy thành quả mà hạt giống này kết thành, mà khế ước
huyết nô chính là thủ đoạn khống chế hạt giống huyết mạch này.
Chỉ có điều khế ước huyết nô có thể khống chế sinh tử của nô lệ, nhưng
không khống chế được tư tưởng nô lệ.
Tại điểm này, khế ước huyết nô vẫn còn kém hồn ấn của Ngự Thú tông.
Quả nhiên, Trần Đạo Huyền khi nhìn thấy huyết văn trên ngực Kim Thần
Anh, lúc này hiểu được, so với mình, vị Kim Thần Anh này còn muốn Kim
Nguyên chân quân chết hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền đề phòng đối với hắn không khỏi hạ thấp vài
phần.
- Ngươi muốn giết gia gia của ngươi?
- Tất nhiên!
Kim Thần Anh đỏ mắt:
- Mỗi ngày ta đều nằm mơ, tự tay giết lão thất phu kia! Chẳng qua đột phá
Nguyên Anh kỳ quá khó, sau khi tu vi của ta thăng cấp lên Kim Đan tầng chín,
ề ắ
lão tặc Kim Nguyên này liền cắt đứt tài nguyên cung ứng của ta, không có
Dựng Anh Đan, không có bất diệt chân ý, cơ hội ta đột phá Nguyên Anh kỳ vô
cùng xa vời. Vì phòng ngừa ta chạy trốn, hắn thậm chí ra lệnh cho ta không
được bước ra khỏi phạm vi bao phủ thần thức của hắn. Trong mắt người ngoài,
Kim Thần Hắn đường đường là Kim Đan kỳ chân nhân, lại sợ chết, không dám
đặt chân ra ngoài vạn dặm phương viên Kim Nguyên tiên thành, ha ha ha!
Nói xong cuối cùng, Kim Thần Anh lại điên cuồng cười rộ lên.
Nhìn Kim Đan chân nhân có chút thần kinh trước mắt này, Trần Đạo Huyền
thật lâu nói không nên lời.
Đồng dạng là trưởng bối, Trần Đạo Huyền gặp được Thập Tam thúc là một
vị trưởng bối đáng kính, tình nguyện hy sinh chính mình vì hậu bối gia tộc kiếm
được một tia hy vọng.
Mà cái gọi là tổ phụ của Kim Thần Anh lại coi hắn là một công cụ dùng để
đoạt xá.
Giờ khắc này, Trần Đạo Huyền không khỏi có chút đồng tình với người
trước mắt.
Ngoại trừ bản thân Kim Thần Anh, ngoại giới chỉ sợ còn cho rằng hắn là
cháu ruột của Kim Nguyên chân quân, nhập được một cái thai tốt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.