Đối diện.
Trần Đạo Huyền nhìn như bình tĩnh, trên thực tế, hắn lại chịu áp lực cực lớn.
Thực lực của Khương Thành Diệp mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của
hắn.
Mặc dù hắn mượn trận pháp thất giai, nhưng cũng căn bản không cách nào
đánh bại đối phương, ngược lại pháp lực cùng thế giới lực của Huyền Hoàng
giới bị đối phương điên cuồng tiêu hao.
Trần Đạo Huyền mặc dù chưa từng chứng kiến thế giới mà Khương Thành
Diệp mở ra, nhưng hắn lại dám khẳng định, nội tình thế giới đối phương, nhất
định thâm hậu hơn Huyền Hoàng giới nhiều.
Bắn phá liên tiếp hàng trăm quyền.
Khương Thành Diệp nhìn dòng trường hà không thể phá vỡ, mới rốt cục
ngừng lại.
Ngay khi Trần Đạo Huyền cho rằng hắn muốn nhận thua, trên cánh tay phải
của đối phương, từng văn lộ pháp tắc không ngừng dây dưa, xoay tròn.
Lực lượng thế giới khủng khiếp, một lần nữa thấm nhuần cánh tay phải của
Khương Thành Diệp.
Lần này, bởi vì thế giới lực thấm nhuần quá nhiều, ngay cả với cơ thể của
Khương Thành Diệp cũng bắt đầu xuất hiện nứt nẻ.
Bên trong quang mạc trận pháp.
Sông dài thời gian còn chưa bị công kích, thì đã bắt đầu kịch liệt bốc hơi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Đạo Huyền không dám chậm trễ chút nào,
không chỉ điên cuồng quán thâu pháp lực vào trong trận bàn trước mặt, còn điên
cuồng rót vào thế giới lực của Huyền Hoàng giới vào trong trận pháp.
Mặc dù Huyền Hoàng giới không cách nào so sánh với thế giới Khương
Thành Diệp mở ra, nhưng dù sao cũng là thế giới tầng thứ hai, phân chia âm
dương.
Cấp độ thế giới của cả hai bên là như nhau.
Chỉ thấy thời không trường hà nguyên bản chỉ rộng mấy chục trượng, trải
qua Trần Đạo Huyền đầu tư bất kể chi phí, đột nhiên trở nên rộng hơn mấy lần,
rộng hơn trăm trượng.
Nhưng rất nhanh.
Nắm đấm của Khương Thành Diệp đã mãnh liệt oanh kích lên thời không
trường hà rộng trăm trượng này.
Oanh!!!
ồ ề
Thời không trường hà cơ hồ bị một quyền này của Khương Thành Diệp trực
tiếp xuyên qua.
Công kích mãnh liệt cơ hồ đột phá cái xiềng xích thời không trường hà này,
oanh kích lên thân thể Trần Đạo Huyền.
Nhưng cuối cùng, một kích hung mãnh này vẫn không thể đột phá phòng
ngự của thời không trường hà, bị Tu Du Cửu Cung trận chuyển đến vô tận hư
không.
Nhìn thấy cảnh này.
Khương Thành Diệp tại trung tâm trận pháp gật gật đầu, nói:
- Tuy nói ở trong tu sĩ Thế Giới cảnh, công kích của ngươi vô cùng tầm
thường, nhưng phòng ngự của ngươi thật không tệ.
- Khương huynh quá khen.
Trần Đạo Huyền rõ ràng, so với loại công kích hung mãnh như Khương
Thành Diệp, hắn quả thật còn kém xa.
Nhưng luận về lực lượng thứ hai của Cửu Cung trận – lực phòng ngự của
thời không trường hà, Trần Đạo Huyền vẫn có đủ tự tin.
Đây cũng là sức mạnh mà hắn dám khiêu chiến đối phương.
Chẳng qua Trần Đạo Huyền vốn tưởng rằng mình dùng trận pháp vây khốn
hắn lại, tất thắng không thể nghi ngờ, không nghĩ tới vẫn là Khương Thành
Diệp mạnh hơn một bậc.
Đúng vậy!
Đừng thấy Trần Đạo Huyền ngăn cản tất cả công kích của Khương Thành
Diệp, nhưng pháp lực và thế giới lực của hắn vì ngăn cản một đòn vừa rồi, mà
đã hao hết toàn bộ.
Pháp lực còn dễ nói, Trần Đạo Huyền có Tạo Hóa Bạch Liên, có thể bổ sung
bất cứ lúc nào, nhưng thế giới lực lại không dễ bổ sung như vậy.
Nhất là Huyền Hoàng giới của Trần Đạo Huyền còn vừa mới mở ra, còn vô
cùng yếu ớt, càng không thể giày vò lung tung.
Bởi vậy, Trần Đạo Huyền mới cho rằng nếu tiếp tục đánh nữa, Khương
Thành Diệp tất nhiên sẽ thắng.
Không có thế giới lực gia trì, thực lực của Trần Đạo Huyền cũng không
mạnh hơn bao nhiêu so với Nguyên Anh chân quân đứng đầu.
Lúc trước thế giới của Dịch Thiên Kỳ bị Tần Trảm đại náo một trận, không
cách nào mượn thế giới lực, thiếu chút nữa bị Trần Đạo Huyền đánh bại, chính
là minh chứng.
Trong khi nói chuyện.
Thân thể Khương Thành Diệp chợt thu nhỏ lại, trong nháy mắt, đã khôi phục
bộ dáng bình thường.
Trần Đạo Huyền cũng vung ống tay áo, thu hồi Tu Du Cửu Cung trận.
ế ể
Đến thời điểm này.
Cuộc đối chiến của hai người xem như đã kết thúc.
- Trần đạo hữu, Khương mỗ ta nói là làm, Thanh Mộc Đỉnh ngươi có thể sử
dụng một thời gian, cái này là của ngươi!
Nói rồi.
Một quả ngọc giản được Khương Thành Diệp ném tới.
Trần Đạo Huyền nhìn ngọc giản bay về phía hắn, hô hấp không khỏi dồn dập
thêm vài phần.
Phải biết rằng, trong này ghi lại bí mật truyền thừa của Vạn Tinh Hải.
Đối với Thanh Mộc Đỉnh, ngược lại không quá quan trọng.
Bởi vì phương pháp luyện chế của Thanh Mộc Đỉnh đã bị hắn dùng diễn đạo
phân tích ra rồi.
Với luyện khí thuật của mình, đủ để sao chép nó ra.
Bản thân Thanh Mộc Đỉnh không trân quý bao nhiêu, cái quý nhất chính là
phương pháp luyện chế của nó.
Chỉ cần có lượng lớn Thanh Mộc Đỉnh, coi như có vô số Nguyên Anh chân
quân thậm chí là Nguyên Thần đạo quân, vì ngươi mà trích xuất tạo hóa lực mọi
lúc.
Tuy nói chi phí Thanh Mộc Đỉnh trích xuất tạo hóa lực cao hơn so với tu sĩ
trích xuất nhân tạo, nhưng thắng ở hiệu suất lớn.
Lấy tính toán của Trần Đạo Huyền, nếu không tính toán chi phí, hiệu suất
của một Thanh Mộc Đỉnh trích xuất tạo hóa lực, đủ để so sánh với một vị
Nguyên Thần đạo quân.
Loại chí bảo này, đối với Trần Đạo Huyền sắp xây dựng, khuếch trương
Huyền Hoàng giới mà nói, quả thực quá trọng yếu.
Nghĩ tới đây.
Trần Đạo Huyền dứt khoát lấy Thanh Mộc Đỉnh ra khỏi nhẫn trữ vật, ném
về phía Khương Thành Diệp:
- Trả lại cho ngươi.
Thấy như vậy.
Khương Thành Diệp vội vàng tiếp nhận Thanh Mộc Đỉnh, nhíu mày khó
hiểu nói:
- Trần đạo hữu, đây là ý gì?
- Ta muốn dùng Thanh Mộc Đỉnh của Khương gia ngươi, chẳng qua là muốn
dùng nó chuẩn bị trích xuất trước một ít tạo hóa lực, hiện tại ngẫm lại, tạo hóa
lực có thể đợi đến sau khi ta đột phá Nguyên Anh kỳ, lại tự mình trích xuất.
Nếu đây là tổ vật của tộc ngươi, nên trả lại sớm đi.
ầ
Nghe nói như vậy, lúc này Khương Thành Diệp mới phản ứng lại, thì ra Trần
Đạo Huyền còn không thể trích xuất tạo hóa lực.
- Đa tạ Trần huynh!
Khương Thành Diệp lần đầu tiên chắp tay hành lễ với Trần Đạo Huyền.
Đạo hữu trong miệng hắn, cũng biến thành Trần huynh.
Suy nghĩ một chút, Khương Thành Diệp lấy ra một cái nhẫn trữ vật:
- Nếu Trần huynh đã nghĩa khí như thế, vậy thì Khương mỗ cũng không thể
keo kiệt, số tạo hóa lực trong nhẫn trữ vật này, coi như là Khương mỗ đối với
Trần huynh bồi thường một chút!
Dứt lời.
Nhẫn trữ vật chậm rãi bay tới về phía Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền tiếp nhận nhẫn trữ vật, lần nữa hướng Khương Thành Diệp
cảm tạ.
Nhất thời, nguyên bản không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người,
không chỉ tiêu tan không thấy, ngược lại còn là xưng huynh gọi đệ.
Cảnh tượng này, làm cho Diệp Dận lo lắng không thôi.
Rốt cục, Diệp Dận nhịn không được mở miệng nói:
- Khương đạo hữu, ngươi còn nhớ rõ đã đáp ứng Diệp mỗ cái gì?
Nghe vậy.
Khương Thành Diệp quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Dận, khóe miệng nhếch
lên ý cười như có như không:
- Diệp trưởng lão, không biết bổn tọa đáp ứng ngươi cái gì?
- Ngươi...
Nghe nói như vậy, Diệp Dận không khỏi nghẹn lời.
- Muốn dùng bổn tọa để giúp ngươi chấp chưởng Càn Nguyên Kiếm Tông,
quét sạch chướng ngại, ngươi còn chưa đủ cách!
Lời nói miệt thị của Khương Thành Diệp triệt để đánh thủng tâm lý may
mắn của Diệp Dận.
Giờ khắc này, Diệp Dận điên cuồng, hét lớn:
- Vạn Tinh Hải Khương gia đâu? Khương Thái Hạo đâu? Bọn họ chính là
chi mạch chi nhánh của Khương gia ngươi! Chẳng lẽ ngươi cũng mặc kệ không
hỏi sao?
- Vạn Tinh Hải Khương gia?
Khương Thành Diệp cười lạnh một tiếng:
- Từ thời điểm lão tổ bọn họ trộm tổ vật của tộc ta, đã bị tộc xóa tên. Ngươi
sẽ không ngây thơ cho rằng, ta sẽ vì hậu bối tộc nhân phản đồ mà ra tay đi?
ầ ế ố
- Thì ra, mục tiêu của ngươi từ đầu đến cuối chính là Thanh Mộc Đỉnh mà
thôi.
- A, lời này Khương mỗ đã sớm nói rồi, chỉ là các ngươi ôm ảo tưởng không
thực tế mà thôi.
Nói xong, Khương Thành Diệp không nói nhảm với Diệp Dận nữa, trực tiếp
chắp tay với đám người Trần Đạo Huyền và Phi Thần Tuyết nói:
- Phi tông chủ, Trần huynh, Tần đạo hữu, Khương mỗ sẽ không cản trở các
ngươi xử trí phản đồ, cáo từ!
Dứt lời, thân hình Khương Thành Diệp trong nháy mắt biến mất không thấy.
Trên chiến trường chỉ còn lại một mình Diệp Dận cùng đám người Phi Thần
Tuyết người đông thế mạnh.
Không đúng.
Chính xác mà nói, ở trong động thiên pháp khí, Diệp Dận còn đang giấu một
vị chân quân Thế Giới cảnh.
Thấy mọi người tập trung nhìn lại hắn, Diệp Dận hoàn toàn điên cuồng, giận
dữ quát:
- Phi Thần Tuyết, ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi sao? Ta... Ách...
- Diệp huynh, lão phu đi trước một bước!
Ngay khi Diệp Dận gầm gào, bên trong động thiên pháp khí của hắn, một
đạo lưu quang mạnh mẽ vọt ra, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Lá bài tẩy cuối cùng, lại cứ như thế mà chạy mất.
Diệp Dận hoàn toàn tuyệt vọng
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.