- Trần tộc trưởng, lần này liên quân Thương Châu chúng ta thu phục Trấn
Nam Quan tiên thành, công lao cũng không tính là nhỏ. Tính ra, chúng ta cũng
coi như là quân tiên phong của cuộc chiến tranh Xuất Vân quốc lần này đi!
- Không sai, lần này phân chia lợi ích của Xuất Vân quốc, tu sĩ Thương
Châu chúng ta thế nào cũng phải tranh một trận!
Chu Minh Hạo trầm giọng.
- Chu tộc trưởng nói chí phải.
Dương Lâm Uyên gật đầu không thôi:
- Mấy năm nay, Thương Châu chúng ta bởi vì Thần Tuyệt chi loạn cho nên
thực lực suy sụp, hơn nữa quần long vô thủ, quyền nói chuyện ở Càn Nguyên
Kiếm Tông gần như là không có. Đừng nói là phân chia lợi ích của Xuất Vân
quốc, ngay cả lợi nhuận ở phụ cận Trấn Nam tiên thành, chúng ta đều không sờ
được.
Nghe thấy điều này, tất cả mọi người đều bày tỏ bộ dáng phẫn nộ không
thôi.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp gia bị người ta hận.
Bởi vì năm đó Diệp Vô Đạo chạy trốn, không chỉ chôn vùi trăm vạn tu sĩ
Thương Châu, càng là chôn vùi lợi ích vốn thuộc về Thương Châu.
Đại cừu như thế.
Nếu không phải Diệp Vô Đạo dựa lưng vào ngọi núi vững chắc Diệp Dận,
chỉ dựa vào một vị tu sĩ Kim Đan như hắn, căn bản không chịu nổi lửa giận của
mấy ngàn vạn tu sĩ ở Thương Châu.
- Diệp gia đáng hận đến cực điểm!
- Nghe nói thằng chó này lại được thả ra!
- Thật đáng ghét!
- ......
Thấy mọi người quần chúng xúc động, Trần Đạo Huyền giơ tay đè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tu-tien-tai-gia-toc/1500780/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.