Trên tinh cầu màu vàng nâu, tiếng la hét giết người dần dần dừng lại.
Mặt đất hoang tàn, từng cỗ thi thể rải rác khắp nơi, trong đó có giới yêu,
cũng có tu sĩ nhân tộc.
Trần Đạo Huyền cũng không phải là chưa từng tham dự chiến đấu với giới
yêu, nhưng thảm thiết như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Hắn đứng lặng lẽ trên mặt đất được lát bằng thi thể, trầm mặc không nói.
Bên cạnh, Mạc Hành cả người đẫm máu đi đến, chắp tay nói:
- Đội trưởng, chiến trường vực ngoại là như vậy, hôm nay đây vẫn chỉ là một
tràng diện nhỏ mà thôi. Nếu ở trong quá trình phục dịch, tu sĩ chỉ đụng phải
chiến đấu như này, vậy có thể nói vận khí của hắn là quá tốt.
Nói đến đây, giọng điệu Mạc Hành phức tạp:
- Có đôi khi vận khí không tốt, đừng nói chúng ta chết một chút người như
vậy, cho dù toàn quân bị diệt cũng không phải là không có khả năng.
Nghe vậy.
Trần Đạo Huyền quay đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Mạc Hành, ngươi là người ở đâu? Đến Dao Quang thành bao lâu rồi?
Nghe nói như vậy, Mạc Hành hơi sửng sốt.
- Bẩm đội trưởng, thuộc hạ chính là tu sĩ sinh ra và lớn lên ở Lưỡng Giới
Uyên, ta đến Dao Quang thành phục dịch đã hơn 200 năm rồi.
- 200 năm...
Trần Đạo Huyền gật gật đầu:
- Vậy sao ngươi vẫn còn ở đây?
- Hắc hắc.
Mạc Hành ngượng ngùng cười cười:
- Ở Dao Quang thành kiếm chút quân công, thường nói tài nguyên của
Lưỡng Giới Uyên phong phú, thế nhưng tán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tu-tien-tai-gia-toc/1501089/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.