Không ai có thể ngờ rằng Hoàng thượng lại ở chỗ một phi tần không được phép thị tẩm, giống như ta cũng không ngờ rằng thứ mà mình lén xem lúc học lại có thể phát huy tác dụng theo cách kỳ lạ như vậy.
Chúng ta hãy cùng nhau nói, cảm ơn thuốc ngủ!
"Nhưng tại sao nàng ta lại muốn ám sát ngươi? Ngươi nợ nàng ta bao nhiêu tiền chưa trả?"
Tề Mục nhìn mật báo trong tay, rất lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi còn nhớ, đống vũ khí trong kho lương thực không? Còn có bột thuốc phiện hãm hại ngươi lúc trước?"
Tề Mục nói với ta rất lâu.
"Kỳ thực, vị Hoàng đế này vốn hôn quân vô đạo. Lúc ta mới đến, tấu chương chất đống ngập cả mặt đất đã hơn mười ngày rồi. Ta phải thức trắng năm ngày mới xem hết."
"Ta tra xét ghi chép, lại bóng gió hỏi han rất nhiều người, mới biết được mình là con trai duy nhất của Tiên đế, từ nhỏ đã được nuông chiều, nhưng vẫn được kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Sau khi đăng cơ, hắn chỉ mải mê tửu sắc, đêm đêm ca hát, chẳng màng đến triều chính, khiến cho bách tính khổ sở, bất kham ngôn*."
(*Không kiêng dè lời nói, thậm chí chửi ông vua luôn.)
"Tiên đế còn có một người con trai, đúng vậy, chính là vị Vương gia mà ngươi biết, được phong làm Bình Dương Vương. Hắn ta rất bất mãn với Hoàng đế, thậm chí còn muốn soán ngôi đoạt vị."
"Trước khi ta xuyên không đến, Hoàng đế hết mực sủng ái Trinh mỹ nhân, mà Trinh mỹ nhân này lại là gian tế do Bình Dương Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-va-hoang-thuong-cung-xuyen-khong-p2/2700820/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.