Edited by Hari.
Bạch Lang suy đoán đến đây, cả người đều chìm vào hoảng hốt như thể thế giới sụp đổ, đến khi bên tai truyền đến một đạo thanh âm nghiến răng nghiến lợi.
"Câm miệng."
"Hiện tại, lập tức bay đến Hồi Xuân Đường."
Yến Phất Quang cơ hồ bị Tiểu Bạch Long này làm cho tức phát cười rồi.
Hắn lúc trước còn lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, hiện tại xem ra là hắn lo lắng thừa rồi, Tiểu Bạch Long này sao có thể xảy ra chuyện. Nàng đến mẫu thân của mình còn ảo tưởng được.
"Còn muỗi cái gì?"
Yến Phất Quang vừa nghĩ đến hình thể long với muỗi liền run rẩy khóe miệng.
Hắn sau khi lên tiếng, rốt cuộc làm Bạch Lang bừng tỉnh.
Bạch Lang nghe thấy thanh âm của Yến Phất Quang, theo bản năng muốn đem cánh phía sau lưng giấu đi.
Nàng bộ dáng lần thứ hai phát dục tuyệt đối không thể để bị kẻ địch nhìn thấy.
Đúng, tuyệt đối không được!
Nàng không thể đi ra ngoài cho người cười nhạo.
Một con rồng tiểu long trảo vẫn còn có chút phát sưng đang cố sức che giấu phía sau lưng, Bạch Lang không có nghe lời Yến Phất Quang, chỉ là nghiêm mặt nói: "Sư tôn, ngươi có việc liền đi trước đi, ta ngủ rồi."
"Chúng ta buổi tối cũng không cần gặp mặt nữa."
Ai muốn cùng ngươi gặp mặt?
Yến Phất Quang đè đè cái trán, nhìn Bạch Lang thu nhỏ lại đến bộ dáng còn không nổi hai ba trăm lượng bạc, hít vào một hơi nói: "Đầu tiên, mẫu thân ngươi không phải là muỗi, tiếp theo, ngươi bộ dáng hiện tại là bởi vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-voi-su-mon-khong-hop/1218620/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.