Bên ngoài có ánh trăng còn có thể sáng một chút, trong nhà lại hoàn toàn thành một mảnh hôn ám. Bao Cốc lo lắng vạn nhất có dã thú gì xem ngồi nhà đã lâu không người ở này thành hang ổ, nàng như vậy xông vào chẳng phải nguy hiểm sao? Đều nói nhà lâu ngày không có người dễ trêu chọc thứ bẩn, Bao Cốc cũng không dám trong căn nhà bụi dày ba thước này. Nàng kéo cánh cửa gỗ dày nặng đã ngã kéo ra khỏi nhà, hao hết sức lực bú sữa mới có thể dựng trên tường, nàng lại chui vào kẽ hở hình tam giác giữa tường và cánh cửa, cắm ngược tiến cùng ống tiễn ở hai bên nhằm phòng ngự, cứ như vậy âm bụng đói tựa vào vách gỗ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ Nàng nghĩ ngủ rồi sẽ không sợ, sẽ không cảm thấy đói bụng nữa!
Nàng mới vừa nhắm mắt lại chợt nghe một tiếng "ong ong" vây lấy nàng, không chỉ ồn ào, còn cắn đến nàng cả người ngứa ngáy. Bao Cốc bị muỗi làm ồn lăn qua lăn lại không cách đi vào giấc ngủ! Nàng từ túi trữ vật lấy ra tay nải của bản thân, nàng dùng quần áo trước đây làm một tấm màn đơn sơ, kết quả những con muỗi đáng ghét kia vẫn chui vào từ khe hở mà cắn nàng. Nàng lại nghĩ túi trữ vật lớn như vậy, vì sao không thể đem bản thân cất vào túi trữ vật. Nàng thử qua vài lần đều không thể đem bản thân cất vào, nên nàng dùng túi trữ vật đi thu những con muỗi xung quanh nhưng cũng thu không vào, phỏng chừng túi trữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-von-phuc-hau/1706508/chuong-09.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.