Ngọc Mật đáp: "Không cần nhất thời nóng lòng." Nói xong chậm lại tốc độ, theo sát Tiểu Thiên Hồ bay vào trong rừng.
Bao Cốc nhất thời thương tâm. Sư tỷ vì truy sát Nam Y, từ chỗ nàng lấy đi Hầu Nhi Tửu, bỏ lại nàng một mình lúc đang bị thương. Hiện tại vì chí bảo có thể mặc kệ Nam Y, trong lòng Sư Tỷ nàng không hơn Nam Y càng không hơn chí bảo. Bao Cốc không cam lòng hô lên: "Sư Tỷ, ngươi bỏ rơi ta, sẽ không sợ ta gặp phải nguy hiểm a?"
Ngọc Mật xích một tiếng, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tiên Môn thủ tịch đại đệ tử Hàn Vũ cầm trọng bảo vọt tới trước mặt ngươi cũng bị người đánh một trận Nguyên Anh phù , pháp bảo oanh kích lung tung, rơi vào cảnh cháy đen tại chỗ, ai còn dám dòm ngó ngươi?"
Bao Cốc hầm hừ hô lên: "Vậy cũng khó nói, tục ngữ nói người chết vì tài, chim chết vì ăn. Ngươi không thấy những người đó vì cướp ta mà không quản thứ gì hay sao?"
Ngọc Mật biết Bao Cốc lời này chính là ám chỉ nàng, nàng tức giận trả lời: "Ta còn không rõ ngươi có năng lực tự vệ hay không sao?" Nàng nhìn thấy Bao Cốc bị nàng bức đến không nói ra lời, lại nói tiếp: "Lần này vào thái cổ di tích, chúng ta gần như là mục tiêu công kích, trong mấy ngày ngắn ngủi đã tiêu hao rất lớn, nếu như không bù lại những tổn thất này, chẳng phải là không công mạo hiểm vào thái cổ di tích sao? Đuổi bắt Nam Y chỉ là thuận tiện, tầm bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-von-phuc-hau/1706597/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.