Bao Cốc vui mừng gật đầu, đôi mắt trong suốt phát quang.
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc vui vẻ đến như vậy, không tự giác khẽ cong khóe môi, vùi đầu tiếp tục dựng trướng bồng. Trướng bồng này là từ chỗ Tiểu Sư Thúc lấy đến. Tiểu Sư Thúc lúc trước học luyện khí, bình thường luyện chế đủ loại đồ vật kiểu dáng cổ quái, trướng bồng này là một trong những thứ nàng luyện tập mà có. Mặc dù không phải pháp bảo, nhưng nó dùng da cùng xương cốt của yêu thú luyện chế, có ẩn thân cùng phòng ngự pháp trận, vô cùng bền chắc, hơn nữa dưới đáy có lót thảm lông đủ dày, còn có khung đỡ linh động, cho dù ở vùng núi địa hình không bằng phẳng cũng có thể dùng.
Không bao lâu, Ngọc Mật liền dựng xong trướng bồng, chui vào bên trong.
Bao Cốc hớn hỏ theo sát phía sau Ngọc Mật tiến vào trướng bồng. Trướng bồng tận cùng bên trong bày một cái giường lục xích, trên mặt đất trải da báo tuyết rất dày, bên trái cửa vào còn có một bộ ghế thấp.
Ngọc Mật lấy ra thịt yêu thú trước đó đã được nấu xong vẫn cất trong vòng ngọc trữ vật bày ra đĩa, nói: "Ngươi hiện tại cần ăn, chỉ uống linh tửu thì không được, ăn một chút rồi nghỉ ngơi."
Bao Cốc mừng rỡ ngồi xuống, nói: "Đa tạ Sư Tỷ."
Ngọc Mật nói: "Ăn xong thì nghỉ sớm một chút!" Nói xong đứng dậy đi ra ngoài trướng bồng.
Bao Cốc trông mong nhìn Ngọc Mật hỏi: "Sư Tỷ không nghỉ ngơi sao?" Trong lòng nàng biết, nhưng lại tránh không được có vài phần chờ đợi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-von-phuc-hau/1706682/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.