Quả nhiên, nàng không thể phát ra chút thanh âm nào.
“Ân.” Hiện tại, nàng chỉ có thể dùng lời nói – những động tác như gật đầu, nàng hoàn toàn không thể thực hiện nổi.
Thấy trong mắt Vân Nguyệt ánh lên tia cảm kích, Bạch Cẩn Sơn liền nói: “Cô nương không cần cảm tạ tại hạ, người cứu cô nương là chủ nhân của tại hạ.”
“Kia… dám hỏi công tử, chủ nhân quý tính đại danh? Nơi đây là chốn nào? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Nơi này là Tụ Bảo Đường, chủ thượng họ tên không tiện tiết lộ, mong cô nương thứ lỗi. Sau khi chủ thượng cứu cô nương về, cô đã hôn mê suốt hai ngày rồi.”
Tụ Bảo Đường – chính là nơi vừa là bảo tàng vừa là phòng đấu giá lớn nhất của toàn bộ Huyễn Ảnh đại lục, có chi nhánh khắp nơi. Người đứng đầu nơi này, nghe đồn là nhân vật giàu có nhất toàn lục địa. Với danh tiếng hiển hách như vậy, ngay cả trong khuê phòng Lăng Thanh Nguyệt, nàng cũng từng nghe nhắc đến.
Chỉ là không ngờ, người cứu nàng… lại chính là lão bản Tụ Bảo Đường.
“Được quý bảo địa thu lưu, tiểu nữ cảm kích vô cùng.”
“Tại hạ là Bạch Cẩn Sơn, hiện đang giữ chức chưởng quỹ phân đà Ký Châu.”
“Bạch chưởng quỹ.”
“Không biết cô nương nên xưng hô thế nào?”
“Vân Nguyệt.”
Nàng không muốn tiết lộ tên thật quá sớm. Không phải vì nghi kỵ người Tụ Bảo Đường, mà bởi nơi đây vốn là nơi Lăng gia rất thường lui tới. Vạn nhất cái tên ấy truyền đến tai người của Lăng gia, trong khi nàng vẫn chưa có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849379/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.