Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghe lời, trở lại với dung mạo ban đầu. Hắn còn giới thiệu với Nguyệt rằng đây chính là dung mạo khi hắn đầu thai ở kiếp này – Huyền.
Vân Nguyệt xuất thần nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy chút tự ti về bản thân.
Chỉ thấy người trước mặt tuấn mỹ như ngọc, tóc đen dưới ánh sáng lấp lánh như băng tuyết, chân mày như vẽ, sống mũi cao thẳng.
Nhưng khiến người ta không thể rời mắt chính là đôi mắt kia – đen nhánh như mực, dịu dàng như ánh trăng, nhưng lại ẩn chứa cô tịch như sao lạnh giữa đêm đông. Chỉ cần đảo mắt nhìn quanh, đã khiến người khác phải thất thần.
Vân Nguyệt hơi mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác. Không hiểu vì sao, từ lúc nhìn thấy chân diện mục của hắn, trong lòng nàng liền dâng lên cảm giác bức bối, âm ỉ khó chịu, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.
“A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với ngươi một chuyện.” Khi Huyền lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, mặt nạ bạc kia đã được đeo trở lại.
“Chuyện gì?”
“Gia tộc ta có một quy định – không được để bất kỳ ai thấy được dung mạo thật.”
Vân Nguyệt: “…”
“Người nào từng nhìn thấy dung mạo của ta, chỉ có hai kết cục. Một là chết. Hai là gả cho ta.
Tất cả những kẻ từng thấy mặt thật của ta đều đã chết, kể cả vị trưởng lão Thánh Cung bị ngươi đập chết kia. Chỉ là ngươi… Vì chúng ta xem như đã khá thân thiết, nên ta có thể cho ngươi chọn lựa: gả cho ta.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849404/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.