Nói dứt lời, Vân Nguyệt chậm rãi tháo tấm mạng che mặt của Hồ cô nương xuống. Dưới lớp lụa mỏng, một gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt, vặn vẹo dữ tợn hiện rõ trong ánh sáng.
Cả hội trường lập tức đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Từ sau vụ hỏa hoạn của Hồ gia, mọi người chỉ biết cô nương ấy bị hủy dung, nhưng cụ thể tàn phá đến mức nào thì không ai rõ. Đến khi tận mắt nhìn thấy dung mạo ấy, bao lời đồn mới trở nên sống động — và ghê rợn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Thấy ánh mắt mọi người, Hồ cô nương lập tức cúi đầu, xấu hổ tột cùng.
Vân Nguyệt điềm đạm nói:
“Hồ cô nương bị hỏa thiêu đến mức này, chư vị đều đã xem kỹ? Nếu đã rõ, vậy ta sẽ bắt đầu dùng dược.”
Nói rồi, nàng cẩn thận lấy ra Thần Tiên Thủy, từng giọt từng giọt thoa đều lên mặt Hồ cô nương. Sau đó, lấy ra một chiếc mạng che mặt màu đen đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng phủ lên.
“Hơi đau một chút, mong cô nương cố gắng.”
“Ân.” Hồ cô nương gật đầu liên tục, bàn tay âm thầm siết chặt váy áo.
Giữa lúc ấy, Tụ Bảo Đường bắt đầu cho người mang trà và điểm tâm tới từng dãy ghế, tiện cho khách dùng trong khi chờ đợi.
“Tỷ tỷ, ngươi nói… hồ cô nương kia thật có thể khôi phục dung mạo sao?” Trong phòng bao trên lầu, Lăng Thanh Vi không kìm nổi hiếu kỳ, cất tiếng.
“Ta thấy… không thể nào.” Lăng Thanh Vân nhíu mày, đáp. “Ngươi cũng học qua võ nghệ, lẽ ra phải rõ – mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849417/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.