Lại nói, sau khi Vân Nguyệt kéo Lăng Tích Nghiệp đến sân của hắn, thư đồng của hắn đã sớm chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy liền lao đến, trong mắt ngập tràn nước, kích động hỏi:
“Tiểu thư… ngài… thật sự còn sống sao?”
Vân Nguyệt nhìn thư đồng, tươi cười rạng rỡ: “Ngươi xem ta thế này, dáng vẻ khỏe mạnh thế kia, giống quỷ lắm sao?”
Hai hàng nước mắt tức khắc lăn dài từ khóe mắt thư đồng, nức nở đầy uất ức:
“Thật là tốt quá! Ông trời vẫn còn có mắt! Tiểu thư thật sự còn sống… phu nhân dưới suối vàng có thể an lòng rồi… Ô…”
Thư đồng muốn ôm Vân Nguyệt, nhưng lại vì e ngại thân phận mà không dám, chỉ đành ngồi xổm xuống đất, ôm mặt khóc rống.
Vân Nguyệt vừa cảm động vừa bật cười, cũng ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vai hắn:
“Ngốc A Hoa, ta còn sống sờ sờ đây, ngươi khóc cái gì chứ? Đi thôi, ta có thứ muốn tặng ngươi.”
A Hoa ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: “Tặng cho ta… thứ gì?”
“A Hoa, tiểu thư đã nói muốn tặng đồ, thì ngươi còn chần chờ gì nữa, mau theo vào phòng đi.” Nói rồi, hắn kéo tay Vân Nguyệt vào trong phòng.
Vừa vào phòng, A Hoa lập tức tất bật:
“Tiểu thư, ngài ngồi nghỉ trước, A Hoa đi rót trà cho ngài.”
“Chờ một chút, A Hoa.”
A Hoa không hiểu gì, quay đầu hỏi: “Tiểu thư còn gì sai bảo?”
Vân Nguyệt không trả lời ngay, mà quay về phía quản gia vẫn luôn đứng phía sau – Lăng bá, miệng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh băng:
“Lăng bá, ngươi làm tổng quản kiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849438/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.