“Cho nên ngươi mặt là dùng thần tiên thủy mới hồi phục?”
Lăng Thanh Vân nhìn chằm chằm Vân Nguyệt, giọng điệu trầm thấp, trong lòng vô cùng để tâm.
“Không sai.”
Vân Nguyệt trả lời dứt khoát, không chút chần chừ. Câu nói này chẳng khác gì một viên thuốc an thần khiến toàn trường thở phào nhẹ nhõm. Ít ra, đã có thể xác định — nàng là người, không phải quỷ.
“Khó trách ngươi trở nên xinh đẹp như vậy. Rốt cuộc dùng bao nhiêu bình thần tiên thủy?”
Lăng Thanh Vi không cam lòng hỏi. Nếu không vì tiện nhân này cướp mất cơ hội, thần tiên thủy kia vốn dĩ đã thuộc về nàng.
“Năm bình.”
Hàn di nương: “…”
Lăng Thanh Vân: “…”
Lăng Thanh Vi: “…”
“Kia… một bình thần tiên thủy bao nhiêu bạc?”
Lăng Thanh Vân gần như nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khống chế chính mình không phát điên tại chỗ.
“Không đắt. Một ngàn lượng bạc một bình, năm bình còn được giảm giá, chỉ còn bốn ngàn lượng. Vì ta không có một xu dính túi, là Bạch chưởng quỹ thay ta ứng ra.”
Vân Nguyệt vừa cười vừa nói, ánh mắt vô tội như không hề biết mình vừa khiến cả đám người thiếu chút nữa thổ huyết.
Một câu nói nhẹ như không, lại khiến bốn mẹ con Hàn di nương cảm giác huyết áp dâng cao tới đỉnh đầu. Nếu tiếp tục nghe nữa, chỉ sợ họ chưa kịp hại người đã bị chọc tức mà chết.
“Kia… ngươi rốt cuộc dùng dược liệu quý thế nào, mới khiến Tụ Bảo Đường đòi hơn một triệu lượng bạc?”
“Cha~”
Vân Nguyệt kéo dài giọng, âm thanh ỏn ẻn làm người nghe nổi da gà.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849448/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.