“Di nương à, không phải Nguyệt Nhi xem thường ngươi, nhưng nếu lần sau thật sự muốn giết ta, mà không muốn để con mình tự ra tay, phiền ngươi tìm một tổ chức sát thủ có danh tiếng một chút.
Đương nhiên, cũng phải chịu khó bỏ thêm chút tiền. Như vậy, dù có chuyện bại lộ, người ta vì đạo đức nghề nghiệp, cũng tình nguyện mổ bụng tự sát, chứ tuyệt không bán đứng ngươi.
Còn ngươi thì sao? Vừa muốn giết người, lại còn muốn chiếm tiện nghi, gọi ngay đứa cháu vô dụng đến làm sát thủ. Ngươi thật sự quá keo kiệt! Trên đời này có chuyện nào vừa rẻ vừa xong việc đâu?”
Lời nói của Vân Nguyệt khiến mặt Hàn di nương khi trắng bệch, khi xanh mét. Nếu như không vì người trước mặt là con trai duy nhất của nàng, nàng thà chết cũng không nhận mối quan hệ này.
Nhưng vấn đề là, kẻ hủy hoại chuyện lớn hôm nay lại chính là đứa con trai ruột duy nhất của nàng…
“Lão gia! Lão gia!”
Lăng tổng quản thở hồng hộc chạy đến cạnh Lăng Trọng Khanh, thấy ông sắc mặt trắng bệch thì hơi do dự, không biết có nên mở miệng hay không.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà ngập ngừng mãi thế hả?” – Lăng Trọng Khanh vốn đã bị Hàn di nương và Lăng Thanh Nguyệt chọc tức đến sắp ngất, liền trút giận sang Lăng tổng quản.
“Lão gia, bên ngoài… có mấy trăm người đến, nói… nói là tới lấy bạc…”
Trong lòng Lăng tổng quản không khỏi thương hại lão gia. Phủ này toàn nữ nhân với nữ nhi, chẳng ai là đèn cạn dầu. Buổi trưa có người gần như cuốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849456/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.