“Hạ quan không tin, trong cơn tức giận liền chạy đến phòng Nguyệt Nhi nhìn trộm một chút. Kết quả…”
“Kết quả thế nào?”
“Kết quả… hạ quan nhìn thấy tên gia phó tóc đỏ kia, quả nhiên nằm tr*n tr**ng trong phòng Nguyệt Nhi, bọn họ… bọn họ đến giờ còn chưa tỉnh lại.”
“Ồ?” Lông mày Xích Diễm khẽ nhếch lên.
“Lăng đại nhân, vậy ngươi không lập tức bắt người, mà lại chạy đến trước cửa bổn vương ầm ĩ là có ý gì? Nguyệt Nhi là nữ nhi ruột của ngươi, nhưng trong mắt bổn vương, ngươi chẳng những không muốn che giấu chuyện này, ngược lại còn như muốn làm lớn thêm!”
“Điện hạ hiểu lầm hạ quan rồi. Trên đời này nào có bậc phụ mẫu nào không mong con cái mình tốt chứ? Chỉ là… chỉ là hôm qua điện hạ đã nói rõ trước toàn phủ rằng muốn chịu trách nhiệm với Nguyệt Nhi. Thế nhưng nữ nhi không ra gì của hạ quan lại sau lưng Huyền Vương làm ra chuyện không thể gặp người như vậy…
Hạ quan lo sợ Huyền Vương điện hạ tức giận mà liên lụy đến cả Lăng phủ, mới bất đắc dĩ… thỉnh điện hạ nguôi giận!”
“Điện hạ, ngài tha thứ cho nhị tỷ tỷ đi. Vi nhi nghĩ… tỷ ấy nhất định không cố ý. Dù sao… điện hạ người tốt như vậy…” Nói đến đây, mặt Lăng Thanh Vi đã đỏ bừng.
“Rốt cuộc là chuyện gì, bổn vương cảm thấy vẫn nên đi tận mắt nhìn mới rõ. Lăng đại nhân, dẫn đường.”
“Dạ!”
Vừa chuẩn bị bước đi, Xích Diễm đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nói:
“À đúng rồi. Quên chưa nói với các ngươi. Tối qua, bổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849510/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.