Lăng Tích Nghiệp vẫn còn chăm chăm nhìn thi thể nghiêm hộ vệ đã bị hút đến khô quắt. Nói thật, lúc nghiêm hộ vệ cầu xin tha mạng, hắn hoàn toàn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Chỉ đến khi chứng kiến thân thể hắn ta từ từ héo rút, hóa thành thây khô, Lăng Tích Nghiệp mới hoảng hốt nhận ra, muội muội của mình – Vân Nguyệt – thế nhưng giống như một thỏi nam châm, đang điên cuồng hấp thu nội lực cùng tinh khí trong cơ thể đối phương.
Một cao thủ đỉnh cao Thiên Huyền, cứ như thế bị nàng biến thành một khối xác khô chỉ trong chớp mắt.
Sao có thể không khiến hắn chấn động?
Muội muội hắn không phải trước đây là một phế nhân không thể tu luyện huyền lực sao? Nàng không phải luôn luôn mềm yếu nhu nhược sao? Từ khi nào, nàng lại trở nên cường đại đến như vậy?
“Nguyệt Nhi, ngươi…”
Vân Nguyệt chỉ liếc nhìn thi thể nghiêm hộ vệ một cái, sau đó liền thu vào trong nạp giới. Trong lòng nàng thầm oán, chờ có thời gian nhất định phải dọn dẹp lại cái nạp giới này. Thi thể chất đầy như thế, đúng là ghê tởm không chịu nổi.
“Ca, đừng ngạc nhiên. Thật ra ngày đó khi Lăng Thanh Vân đẩy ta xuống vách núi, ta đã gặp được một vị cao nhân. Bà ấy biết mình không sống được bao lâu nữa, nhìn thấy ta thì chẳng những cứu mạng, còn đem toàn bộ tâm pháp suốt đời truyền thụ cho ta.
Vị cao nhân kia tu luyện không phải huyền lực, mà là nội công. Vừa rồi những gì ta sử dụng chính là một trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849546/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.