“Tiểu vật, đã ngươi và nó giống nhau như đúc, vậy từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Kỳ, được không?”
Nghe Vân Nguyệt đặt tên cho mình, tiểu quái thú liền liều mạng gật đầu, sau đó tiếp tục bán manh, khiến Vân Nguyệt không nhịn được bật cười khanh khách.
Nhìn tiểu quái thú màu phấn lam đang nằm trong lòng Vân Nguyệt, Xích Diễm khẽ nhíu mày.
Sinh vật này xuất hiện thật kỳ quái, lại rõ ràng là vì Vân Nguyệt mà đến. Tuy rằng hắn không cảm nhận được ác ý từ nó, nhưng lúc này bọn họ đang trong thời kỳ đặc biệt nhạy cảm, giữ một sinh vật không rõ lai lịch ở bên người, chưa biết là phúc hay họa.
“Nguyệt Nhi, vật này đến từ nơi kỳ lạ, nàng thật sự muốn giữ nó làm thú sủng sao?”
Tiểu Kỳ nghe lời của Xích Diễm, lập tức ngẩng đầu, trừng mắt tức giận nhìn hắn.
Tiểu nhân! Đúng là tiểu nhân! Dám ly gián mối quan hệ giữa nó và Vân Nguyệt!
Bị ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Kỳ đối diện, Xích Diễm híp mắt lại, trong ánh nhìn lộ ra vẻ nghiêm túc dò xét.
Tiểu Kỳ cũng chẳng chút e dè, đôi mắt to nheo lại, bày ra tư thế đối đầu rõ rệt với Xích Diễm.
Vân Nguyệt không thấy được ánh mắt của Tiểu Kỳ, chỉ thấy ánh nhìn sắc bén của Xích Diễm. Nhìn hắn chăm chú nhìn tiểu Kỳ đầy bất thiện, nàng bật cười nói: “Tuy rằng nó xuất hiện có chút quái lạ, nhưng ta thật sự rất thích nó. Hơn nữa, ta cũng không cảm nhận được ác ý nào từ nó…”
Thêm vào đó, từ giây phút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849646/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.